Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ lên tiếng chính là Cửu Anh và Tam Vĩ Lân Giao.

Tần Ninh nhíu mày nhìn về phía Cửu Anh.

Cửu Anh vội nói: “Gia, tọa kỵ của người là ta mà, sao còn có tọa kỵ khác nữa chứ?”

Vừa thấy nữ nhân là Tần gia lại mềm lòng rồi.

Lúc lựa chọn tọa kỵ mà cũng chần chừ nữa! Tần Ninh nói: “Phu nhân của ta đâu chỉ có một người, thêm vài ba tọa kỵ thì có sao đâu chứ?”

Tần Ninh nói thế... không lý nào cãi lại được.

Tam Vĩ Lân Giao cười nhạo nói: “Ta là người của bộ tộc Tam Vĩ Lân Giao, ngươi muốn bắt ta làm...”, chát! Tần Ninh bước tới trước cho nó một cái tát.

“Đừng lảm nhảm nữa, nếu làm tọa kỵ của ta thì tương lai ngươi còn có cơ hội mọc cánh thành tiên thành rồng đấy và ta không thương lượng với ngươi!”

Tần Ninh cưỡi trên người thanh niên áo đen, tóm lấy cổ áo của người nọ, nói lại lần nữa: “Làm tọa kỵ của ta hay chết, ngươi tự chọn đi!”

“Ta chọn cái chết!”

“Được!”

Nói xong, Tần Ninh lấy Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm ra, đặt mũi kiếm ngay cổ thanh niên đó.

Người thanh niên không chút sợ hãi mà từ từ nhắm hai mắt lại chờ đợi cái chết lại gần.

Nhưng Tần Ninh tung ra một chưởng, hình thành một Sinh Tử Ám Ấn ở mi tâm người thanh niên, ấn ấy mau chóng hợp nhất với hồn phách người thanh niên.

Thực lực của thanh niên đó rất mạnh nhưng mà nay lại tàn tạ nên đâu còn sức chống lại Tần Ninh chứ.

Ngay lúc này, người thanh niên chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cuồn cuộn tưởng chừng như vô tận bắt đầu lan ra khắp cơ thể người thanh niên, dường như nguồn lực lượng ấy đến từ không gian xung quanh mà cũng giống như đến từ người thanh niên áo trắng nọ.

“Ngươi làm gì ta rồi?”

Tần Ninh cười to nói: “Ta bảo người phục tùng ta thì dù cho ngươi không đồng ý thì cũng phải đồng ý”.

Dứt lời, sắc mặt người thanh niên thay đổi.

“Đứng lên đi”.

Tần Ninh ra lệnh.

Người thanh niên không muốn động đậy nhưng lại không thể khống chế cơ thể mình đứng lên.

Thấy thế, người thanh niên khiếp hãi.

Cửu Anh đứng bên thì lòng đầy xót xa.

Cuối cùng vẫn đặt cược sai lầm rồi.

Hắn không thương mình nữa.

Hắn bỏ mình rồi.

Ôi chao... Tần Ninh hỏi lại: “Ngươi tên gì?”

Người thanh niên không muốn trả lời chút nào.

Nhưng lại không tử chủ mở miệng đáp: “Giao Tử Huyên!”

Vừa mở miệng thanh niên lại càng kinh ngạc hơn.

“Rốt cuộc làm ngươi làm gì ta rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK