“Ta thì nhìn không quen!”
Tần Ninh bĩu môi một cái: “Bắt nạt người ta đến mức này, đánh cho ta!”
Cốc Tân Nguyệt sững sờ.
Đây là ra lệnh cho nàng sao?
“Sao hả? Bớt lấy mấy vạn năm của cô để nói chuyện đi, không phải mấy vạn năm sao? Ta đã sống mấy trăm vạn năm mấy ngàn vạn năm cũng đều thấy qua rồi, thần và đế của kỷ nguyên trước ta cũng gặp rồi, mấy ngàn năm của cô tính là gì?”
Tần Ninh lại nói: “Đầu tiên giết hai cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, sau đó giải quyết cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.
“Không phải ngươi rất lợi hại ư? Sao không đích thân ra tay?”, Cốc Tân Nguyệt ấm ức nói.
“Ta? Ta lười thôi!”
Tần Ninh chẳng buồn nói: “Nếu không phải là lười thì ta giữ cô lại làm gì?”
“Đánh hay không?”
“Không đánh thì đừng theo ta nữa, vướng chân vương tay lại còn vướng mắt!”
Vướng chân vương tay lại còn vướng mắt?
Hai tay Cốc Tần Nguyệt vang lên tiếng két két.
Bao nhiêu năm nay không kẻ nào dám nói chuyện với cô như vậy!
“Nếu như ngươi không thể dẫn ta đi tìm người đó, ta nhất định sẽ tận tay giết ngươi!”
“Có thể giết được ta thì hẵng nói”.
Tần Ninh chẳng buồn nhiều lời, hắn phất tay, thúc giục Cốc Tân Nguyệt mau chóng ra tay.
Cốc Tân Nguyệt hừm một tiếng, thân ảnh chợt lóe lên, trực tiếp xông ra.
Hai tay Tần Ninh nắn bóp, cơ thể động đậy.
“Đời sau của Lưu Thiên Sơn bị ức hiếp thành như vậy, không biết có nhảy từ trong quan tài ra hay không”.
“Ban phát nhân từ thôi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh liền xông ra.
Trong giây lát, kiếm quang phóng lên cao.
Lúc này linh kiếm Long Cốt Nguyệt lóe lên tia sáng chói mắt tầng tầng lớp lớp.
Khí tức cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mở ra trọn vẹn.
Bây giờ hai người Lưu Phương Nhi và Lưu Tường mới phát hiện.
Tần Ninh vậy mà đã là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Cái tên này…
Hai người hiện giờ kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh còn lợi hại hơn bọn họ.
Cốc Tân Nguyệt kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này nhớ lại, đêm qua ra tay cứu hai người, hình như bọn họ đã uổng công vô ích.
Hai người này rõ ràng là lười đến mức so đo với đám lính đánh thuê kia.