Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Mậu Minh giờ phút này đã lo lắng đến phát điên rồi.

Nguyên Thanh Hạm cứ nôn ra máu liên tục, khó mà duy trì nổi.

Dù có nhiều máu đến cỡ nào thì cũng không đủ cho nôn mãi chứ! Tần Ninh giờ phút này đi vào.

Đào Trạch Minh và Nguyên Mậu Minh đều nhìn Tần Ninh.

Còn trẻ như vậy sao?

"Cho một đan sư đến đây".

Tần Ninh nói thẳng.

Đào Trạch Minh lập tức đi ra.

"Chuẩn bị tất cả các dược liệu mà ta chuẩn bị liệt kê ra đây!"

Tần Ninh nói tiếp.

"Được được!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Tiếp theo, tất cả những người khác hãy rời khỏi đây đi".

"Cô cô Bách Hương thì ở lại, vị này là Đào đại sư đúng không? Ngươi cũng ở lại!"

Đào Trạch Minh giờ phút này khẽ gật đầu.

Nguyên Mậu Minh lại không quá xác định.

Mãi đến lúc Đào Trạch Minh đưa ra ánh mắt yên tâm, Nguyên Mậu Minh mới dẫn đám người rời đi.

Giờ này khắc này, gian phòng tràn ngập mùi máu tanh không cách nào che lấp.

Tần Ninh đi ra trước giường, nhìn vị giai nhân đang nằm trên giường.

Sắc mặt giờ phút này đã trắng bệch, mà máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra.

Nguyên Thanh Hạm! Nguyên gia đại tiểu thư! Mặc dù thần sắc đang tái nhợt, nhưng vẫn khiến người ta thấy xinh đẹp vô cùng. Thân thể thon thả, lồi lõm đúng chỗ, cho dù là gương mặt đang đau đớn nhưng vẫn toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người thương yêu.

Khó trách mà được coi trọng như thế.

Lại là thiên tài, vẻ ngoài xinh đẹp, có vẻ Nguyên gia không thể không coi trọng

Tần Ninh gọi cô cô Bách Hương lại.

"Giúp nàng ta cởi quần áo ra".

"Sao?"

Cô cô Bách Hương sững sờ.

"Sao cái gì mà sao? Kéo màn che lên, cởi quần áo nàng ta ra, lau sạch sẽ toàn thân đi!"

Tần Ninh giờ phút này nghiêm túc nói: "Nhanh lên, nếu không sẽ không thể nào xoay chuyển được tình thế nữa đâu".

Cô cô Bách Hương nghe vậy thì vội vàng động thủ.

Tần Ninh đi vào bên ngoài sảnh.

Đào Trạch Minh đại sư đã sai người đem dược liệu mà Tần Ninh nói đến.

Nhưng nhìn những dược liệu kia, Đào Trạch Minh lại nghi hoặc trong lòng.

Những dược liệu này cũng không trân quý.

Thật sự có thể chữa khỏi Thực Huyết Hạt Độc?

Tần Ninh giờ này cũng không nói nhảm.

"Ngươi đi luyện đan cùng ta!"

"Hả?"

Đào Trạch Minh ngơ ngác.

Đi luyện đan cùng?

Nói đùa cái gì vậy! Mỗi một vị luyện đan sư đều có thói quen cùng phong cách luyện đan riêng, nếu phối hợp cùng thì phải là bạn đời của mình, bình thường tâm ý tương thông.

Ông ta và Tần Ninh mới gặp nhau lần đầu mà!

“Hả cái gì mà hả?”

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm theo là được”.

Giờ này khắc này, Tần Ninh lấy lò luyện đan ra.

Lò luyện đan này vẫn là cái lò luyện đan của Lăng Loạn đạo nhân.

Nhưng không thể không nói, lò của cái tên này đúng là không tệ.

Tần Ninh giờ phút này xử lý dược liệu.

Đào Trạch Minh ở một bên quan sát.

Cùng lúc đó, cô cô Bách Hương cầm mấy món váy áo đi ra khỏi màn che.


Đào Trạch Minh nhìn thấy, nhất thời đỏ mặt bừng bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK