Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đám người dần rời đi. Tuy chuyện này nhìn có vẻ là đã hạ màn nhưng trên thực tế, trong lòng mọi người hiểu rõ, không biết Tần Ninh có giết mấy tên kia hay không.

Đám người của cương quốc Nam Yến sống trong một tòa tháp cao trong Đại Hoang Cổ.

Tháp cao này tổng cộng có 9 tầng. Mỗi một tầng đều có một ban công ngoài trời. Đứng trên ban công, nhìn đám đông đi qua đi lại bên dưới quả thật có một khí thế nắm thiên hạ trong tay.

Lúc này, trong căn phòng, Tần Ninh an nhiên ngồi nghiêm.

Phía trước, Vân Sương Nhi mang vẻ mặt hơi tái, đôi môi tím ngắt.

“Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?”

Thấy biểu cảm của Vân Sương Nhi, Tần Ninh khẽ cười.

“Công tử, ta… ta lạnh quá… không đúng, rõ là cảm thấy lạnh nhưng lại cảm thấy nóng…”

“Được rồi, đừng nói nữa!”

Trong tay Tần Ninh bưng một chén trà. Trong chén trà là chất lỏng màu xanh, tỏa ra màn sương nhàn nhạt.

“Cởi áo ra đi!”

“Hả?”

“Hả cái gì, có bảo cô cởi hết đâu!”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Chỉ cần cởi áo bên trái ra là được”.

“Vâng!”

Vân Sương Nhi ngượng nghịu nghiêng người, cởi áo ra.

“Được chưa?”

“Chưa đủ!”

Tần Ninh lắc đầu.

Vân Sương Nhi lại lần nữa dè dặt cởi thêm một ít, Tần Ninh vẫn lắc đầu.

“Vẫn chưa đủ sao?”, Vân Sương Nhi lại nói.

“Để ta!”

Tần Ninh giơ hai tay ra, cười khúc khích một tiếng, nửa bên áo của Vân Sương Nhi hóa thành vải vụn, làn da trắng như tuyết khiến người ta mơ màng.

Tần Ninh hơi sững sờ, cười nói: “Cũng được đấy!”

“Công tử…”

“Được rồi, xoa thuốc!”

Tần Ninh bưng chén tới, nói: “Cô bị trúng loại độc tên là Âm dương giao. Âm dương giao này vốn không phải là độc, nhưng khi chạm vào máu thì ngay lập tức khiến máu biến chất”.

“Lúc đầu thì không vấn đề gì, nhưng khi linh khí lưu chuyển thì độc tố sẽ phát tác, lạnh nóng lẫn lộn, không chỉ cơ thể mà còn là linh khí”.

“Không giải độc thì cô sẽ chết!”

Vân Sương Nhi nghe thấy lời này thì gật đầu.

Nhưng một nửa người lồ lộ ra trước mặt Tần Ninh, thì cảm giác này thật là ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu.

“Được chưa? Công tử?”, Vân Sương Nhi không khỏi nói.

“Gấp gáp cái gì?”

Tần Ninh không nhanh không chậm nói: “Công tử ta cả đời nhìn qua không ít, nhưng không thể không nói, làn da của Sương Nhi thật là trắng như tuyết, mềm như lụa…”

“Công tử, công tử nhìn nhiều rồi sao?”

Vân Sương Nhi không nén nổi nói.

“Khụ khụ…”

Tần Ninh ho khù khụ, không nói nhiều.

Mà lúc này, ở một tầng trong tháp cao 9 tầng.


Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh đang ngồi tụ lại với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK