Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó viện trưởng Sư Thiên Vũ lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì việc xử phạt Tần Ninh cứ làm theo lời thánh trưởng lão Đàm Tùng”.

Nghe thấy vậy, đám người Linh Dục, Tô Tử Thương và Vũ Kha đều sững sờ! Chỉ xử phạt như vậy thôi sao?

Tần Ninh giết Hoa Viên và Hoa Mệnh Lang nhưng chỉ bị xử phạt như vậy?

Cái này mà cũng gọi là xử phạt được sao!

“Sư phó viện trưởng…”

Nhân tiện đó, Sư Thiên Vũ nói thêm: “Việc này cứ quyết định vậy đi, nhưng mà chuyện Hoa Vạn Quân, Linh Tử Văn và những vị đệ tử khác bị sát hại thật sự có điều kỳ quái, vấn đề có thể nằm ở Vạn Trận Các, nhưng cũng có thể do nguyên nhân khác, thánh trưởng lão Đàm Tùng, tiếp theo đây cần phải đốc thúc các trưởng lão của Vạn Trận Các ở ngoại viện kiểm tra hết toàn bộ trận pháp, nếu có vấn đề gì xảy ra, ngươi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

Sư Thiên Vũ nhìn về phía Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhược Bạch rồi nói: “Hai người các ngươi thân là viện trưởng ngoại viện, nhưng mà gần đây lại có nhiều chuyện liên tục xảy ra, điều này cho thấy rằng các ngươi không làm tròn bổn phận của mình, từ nay trở đi, cách chức viện trưởng của các ngươi, nhưng vẫn quản lý các công việc của ngoại viện như cũ, nếu việc tương tự như vậy còn xuất hiện thêm một lần nào nữa thì các ngươi cứ chờ viện trưởng xử phạt đi!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Hứa Thất Nguyên và Liễu Nhước Bạch cũng rất bất đắc dĩ, đi một vòng lớn, cuối cũng người đứng ra chịu tội lại là bọn họ! Sư Thiên Vũ lại nói tiếp: “Sắp tới, chúng ta phải ngay lập tức điều tra nghiêm túc hơn, các vị viện trưởng thiên viện cũng có thể tự mình rà soát lại, nếu như tra ra được dấu vết mà hung thủ để lại thì lập tức giết không tha, không cần bắt sống, đã giết đệ tử của học viện Thánh Hoàng chúng ta rồi mà vẫn ngang nhiên ở lại học viện, quả thật là vô pháp vô thiên!”

“Được rồi, mọi người giải tán đi…”, Tô Tử Thương, Vũ Kha, Linh Dục và những vị viện trưởng thiên viện nghe thấy vậy liền ngơ ngác.

Vậy là xong rồi sao?

Như vậy là xong rồi?

Bọn họ tới nơi này là để đòi lại công lý cho bản thân, nhưng mà… thành ra đi một chuyến không công sao?

Nhìn thấy bốn vị phó viện trưởng không muốn nhiều lời nữa, bọn họ cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành căm tức rời khỏi đây.

Cuối cùng trong đại điện chỉ còn có bốn vị phó viện trưởng, Đàm Tùng, Lý Đạo Nhiên và Vương Xử.

Lúc này, Sư Thiên Vũ mới nhìn về phía Đàm Tùng nói: “Có phải là Tần Ninh đã giết Hoa Vạn Quân và Linh Tử Văn không?”

Đàm Tùng sửng sốt, sau đó ông ta vội nói: “Sư phó viện trưởng, ngươi không bị lú lẫn đó chứ? Từ hôm qua đến giờ, Tần Ninh vẫn còn bị nhốt ở Chấp Pháp đường mà, sao hắn có thể trốn ra được?”

“Hắn có thể ra ngoài được hay không, chính bản thân ngươi hiểu rõ, hắn thông thạo trận pháp như vậy, có thể nắm lấy cái đuôi của Sở Mậu, bắt được ông ta, trận pháp phong ấn của Chấp Pháp đường có thể làm khó được hắn sao?”

Đàm Tùng ngẩng đầu nhìn lên trời, không thốt nên lời.

Tùy các ngươi, thích nói gì thì nói, lão phu không biết gì cả!

“Nếu không phải vì nể tình hắn ra sức giúp chúng ta bắt được Sở Mậu thì lần này ta đã không buông tha cho hắn nhẹ nhàng như vậy, bảo hắn tự xem lại bản thân đi, nếu còn dám làm như vậy thì lần sau bọn ta sẽ không mặc kệ như thế này đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK