Nhìn thấy bức tranh đó, Phệ Thiên Giảo duỗi hai chân trước, cung kính nói: "Chủ nhân, Nhị Cẩu Tử đói chết, muốn ăn đồ ăn ngon nên mới thả người này ở tạm một thời gian, chủ nhân chớ trách, chủ nhân chớ trách".
Thấy cảnh này, Tần Ninh cảm thấy rất phức tạp.
Phệ Thiên Giảo tâm tính đơn thuần, còn có phần ngu ngơ.
Nhưng với hắn thì luôn chung thành như một.
Chờ liền một mạch tám vạn năm, một thân một mình ở trong Ám Thiên cốc, không đi ra khỏi sơn cốc.
Ôn Hiến Chi năm đó cũng bảo hắn yên tâm, sẽ chăm sóc cho Phệ Thiên Giảo thật tốt, nhưng chính Phệ Thiên Giảo không muốn ra ngoài, luôn ở chỗ này chờ hắn.
Mặc dù ngốc.
Nhưng lại là ngu ngốc một cách đáng yêu!
Nhưng xét đến điểm không hiểu ám hiệu của chính chủ nhân mình... thì ngu quá.
Tần Ninh giờ phút này nói: "Yên tâm đi, chủ nhân ngươi sẽ không trách ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại đột nhiên cười khà khà nói: "Ngươi xem, ta biết ngay ngươi không phải chủ nhân ta mà, lộ chân tướng chưa?"
Nhìn thấy mặt chó đắc ý, sự đau lòng trong nội tâm Tần Ninh ban nãy biến mất không còn một mảnh.
Ở chung với đồ đần này… đau lòng cái quỷ gì!
Bên trái phòng khách là phòng ngủ.
Mà phía bên phải thì là một phòng tu luyện.
Đây cũng là một căn nhà tương đối lớn trong số dãy nhà tranh ở đây.
Tần Ninh nhìn một vòng, hết thảy như trước, rất nhiều thứ đều còn.
"Từ hôm nay ta sẽ ở lại đây, một ngày ba bữa, ta nấu cho ngươi ăn".
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhưng, ngươi không được quấy nhiễu việc ta làm".
"Yên tâm, ngươi không làm loạn, ta thèm vào quan tâm đến ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này đi dạo một vòng, giơ đuôi lên, đi ra chỗ ruộng tìm một cái hố, đặt mông nằm xuống, nằm ngáy o o.
Giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thật sự là “mở mang tầm mắt”.
Đây là Phệ Thiên Giảo sao?
Đây là một con chó thì có!
Đào hố... tự nằm.
Trước đó bọn họ còn đang thắc mắc vì sao ruộng đồng trong sơn cốc này lại lộ xộn như thế, còn có mấy cái hố.
Hóa ra đó là… ổ chó của con này!
Vào giờ phút này, Tần Ninh cũng không nhiều lời, nhìn xung quanh sơn cốc, từ từ nói: "Lát nữa mang mấy cái cuốc đến cho ta".
"Sau này nếu các đệ tử đời khác trở về thì báo cho ta biết, còn chuyện khác thì các ngươi tự xử lí đi!"
Nói xong, Tần Ninh nhìn Tấn Triết, nói: "Đã dung hợp hoàn toàn giao đảm chưa?"
"Sắp rồi".
"Ừm, đã như vậy, ta liệt kê dược liệu cho ngươi, chuẩn bị hạt giống thật kỹ càng cho ta!"
"Vâng!"
Nhận lấy tờ danh sách của Tần Ninh, ba người cùng nhau rời đi.
Ba người rời khỏi Ám Thiên cốc, khi quay đầu nhìn lại, nội tâm càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh không phải người tầm thường!
Khó trách lại được tổ sư gia nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn thứ hai!
Vào giờ phút này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh ngồi trên bậc thang của nhà tranh, nhìn Phệ Thiên Giảo.