Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt khối băng kia xuất hiện đã hóa thành đường kính mười mét, bao vây toàn bộ bảy tám người bên cạnh Tề Xung ở bên trong.

Khi bảy tám người tiến vào, khối băng cũng chuyển động theo, ngọn lửa bị ngăn cách bên ngoài.

“Hàn Linh Băng đặc biệt của Tuyết Vực Băng Nguyên, không hổ là Thính Tuyết sơn trang!”

Huyền Thiên Quân của Huyền Thiên cung cảm thán.

Vừa dứt lời, Huyền Thiên Quân cầm một chiếc lá cây trong tay, lá cây bay ra, nhẹ nhàng rung động mở đường ở phía trước mấy người Huyền Thiên cung.

Ngọn lửa bị quét sạch tạo ra một đường đi, Huyền Thiên Quân, Huyền Địa Quân dẫn theo mấy người cùng nhau đi vào, lúc này ngọn lửa hai bên đều dạt hết ra.

Cùng lúc đó, hai người Cung Thiên Sơ và Tôn Độn của Thái Cực đạo quán cũng cầm phất trần trong tay, nhẹ nhàng quét qua, phất trần đẩy hết ngọn lửa bốn phía đi.

Võ giả bốn bên đều là Thiên nhân đỉnh cấp, sao lại không có cách nào được chứ.

Chỉ là tất cả mọi người đều không muốn là người đầu tiên tiến vào thăm dò thôi.

Hiện tại Tần Ninh đi vào trước rồi, vậy bọn họ cũng không có gì để do dự nữa.

Ít nhất nếu có cái gì nguy hiểm, Tần Ninh cũng là người thứ nhất dò đường.

Giờ phút này Tần Ninh đã đi vào trong sơn cốc.

Nếu nhìn từ bên ngoài, sơn cốc cũng không lớn, thế nhưng khi tiến vào bên trong, đi được một khoảng cách mới phát hiện ra cũng không phải như vậy.

Càng đi vào sâu trong sơn cốc, ngọn lửa càng thêm nóng bức, mà Tần Ninh cảm giác được rõ ràng mình đã đi được vạn mét, thế nhưng phía trước vẫn là biển lửa, không có cái gì cả.

Hắn không ngừng tiếp tục đi tới, dần dần đám người của Thính Tuyết sơn trang, Huyền Thiên cung, Thái Cực đạo quán, Ngự Hư tông đều đuổi theo sau.

Mọi người vẫn duy trì một khoảng cách như có như không, cố gắng duy trì một khoảng cách xa nhất với Tần Ninh.

“Ta cũng không phải sát tinh...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Trốn tránh ta làm gì?

Nếu có chỗ tốt thì các ngươi đừng xông lên đấy nhé”.

Nghe thấy lời này, võ giả xung quanh đều biến sắc.

Chỗ tốt?

Nếu có chỗ tốt, chúng ta có phần cướp đoạt sao?

Ầm… Ngay lúc này, trong sơn cốc bất ngờ xảy ra chuyện.

Ban đầu ngọn lửa chỉ mang theo hơi nóng rực trong không khí.

Nhưng bây giờ, phía trước lại xuất hiện sóng lửa.

Bên trong sóng lửa là dung nham chuyển động, từng ngọn lửa phun ra.

“Điều này...”, mọi người đều biến đổi sắc mặt.

Điều này có chút kinh khủng.

Tần Ninh thấy cảnh này cũng nhíu mày lại.

“Xem ra chuyến đi này không tệ...”, Tần Ninh vẫn không hề dừng lại, hắn sải bước chân, lấy thân thể chống cự lại dung nham, đạp lên trên dung nham để đi vào chỗ sâu.

Lúc này những bên khác cũng đều dùng hết bản lĩnh của mình.

Hơn mười người tiếp tục đi sâu hơn.

Trọn vẹn ba vạn mét khoảng cách.

Đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm giác được phía trước có khí tức cực nóng đập vào mặt.

Một tòa tháp cao lơ lửng ở trước mặt mọi người.

Tòa tháp này cao đến trăm mét, chia ra thành chín tầng, thân tháp là hình ngũ giác, mỗi một ngóc ngách đều là treo một cái chuông.

Trong nháy mắt nhìn thấy tòa tháp cao kia, cuối cùng sắc mặt Tần Ninh đã có vẻ mừng rỡ.

“Quả nhiên là đồ tốt”.

Mà ở bên kia, Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía Tề Xung, truyền âm nói: “Chắc hẳn tòa tháp cao này không tầm thường”.

“Hả?”

“Tần Ninh rất có hứng thú với tòa tháp cao đó...”, giờ phút này Tề Xung cũng nhìn Tần Ninh từ xa.

Tuyết Kiêu Dung lại truyền âm nói tiếp: “Trước đó chúng ta gặp phải người của Thiên Đế Các, Tần Ninh nhìn thấy tay Thánh Nhân kia cũng đâu có dáng vẻ này?”


“...”, Tề Xung nghe thấy lời này thì hoàn toàn để ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK