Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy tại sao hai người họ rời đi, ngươi lại không ngăn cản chứ?”

Nghe đến đây, cô cô Bách Hương hờ hững nói: “Hai lão già kia rất tôn kính ngươi, coi ngươi như thần linh, ngươi chạy không thoát, bọn họ có chết cũng không chạy!”

Tần Ninh cười khổ lắc đầu.

Cũng phải.

Tiên Vô Tận và Tuyết Ưng đi tới thế giới Cửu Thiên, thật trùng hợp, đến thành Thanh Ma.

Đất Cự Ma, thành Thanh Ma.

Chỗ này rất hỗn loạn, hội tụ toàn kẻ ác.

Có lẽ hai lão già cũng sợ lắm.

“Đa tạ ơn cứu mạng!”

Tần Ninh chắp tay nói.

“Còn chuyện hai vị lão bộc của ta hứa với ngươi, ta cũng sẽ làm”.

“Một Hư Thánh nho nhỏ mà thôi, không cần lo lắng”.

Hư Thánh nho nhỏ?

Cô cô Bách Hương mở to mắt nhìn Tần Ninh, giễu cợt: “Trong thành Thanh Ma này, cường giả cảnh giới Hư Thánh có thể chiếm đoạt một phương!”

“Không có gì đáng ngại cả”.

Tần Ninh nhìn cô cô Bách Hương, cười nói: “Ta không nhìn nhầm, ngươi hẳn là cảnh giới Hoá Thánh thập trọng đúng không?”

“Còn thiếu một bước lột bước lột xác cuối cùng sẽ đến cảnh giới Hư Thánh!”

“Thế này đi, ta mượn lò luyện đan và dược liệu của ngươi để luyện chế một chút thánh đan tư bổ, nhân tiện cũng luyện chế một ít cho ngươi, giúp ngươi đột phá, được không?”

Tần Ninh vừa dứt lời, cô cô Bách Hương nhìn hắn, vẻ mặt kì dị.

“Người không lớn mà khẩu khí lại không nhỏ đấy”.

“Khụ khụ…” Tần Ninh lúng túng cười nhạt, nói: “Ta nói thật…”

“Tiểu tử thối, nếu ngươi không có cách nào giết Thanh Lãm Thiên, còn đi trêu đùa ta, ngươi có biết hậu quả không?”

Giọng cô cô Bách Hương dần trở nên lạnh băng.

“Biết chứ, sẽ bị ngươi làm thịt cho hả giận, chết không toàn thây!”

Tần Ninh nhún vai: “Nên ta mới không gạt ngươi, ta nói thật.”

“Dù sao cũng chỉ còn lại một tháng, sao không thử xem?”

“Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết?”

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Người của Thanh Lãm Thiên đã chết hai người, ngươi lại không chạy. Điều này chứng minh Bách Hương đường đã bị hắn giám thị rồi. Hai thuộc hạ chết nhưng hắn không quan tâm, nên mới không có hành động gì cả”.

“Ta đoán hắn không nhìn trúng Bách Hương đường của ngươi, mà nhìn trúng cô cô Bách hương ngươi. Muốn cưới ngươi, nhưng ngươi không đồng ý đúng không?”

“Nhưng mà người này cũng thật không biết xấu hổ, bá đạo nhưng lại không tà tính, cũng không quả quyết, là một người mâu thuẫn. Nếu như là ta, ta sẽ trực tiếp giết đến cửa, bắt lấy mỹ nhân ngươi, đợi gạo nấu thành cơm rồi nói sau”.

Cô cô Bách Hương biến sắc mặt, mắng: “Ngươi giúp ta hay giúp hắn?”

“Dĩ nhiên là giúp ngươi rồi, ta ở Bách Hương đường của ngươi, ta phải bảo vệ nơi này chứ?”

Tần Ninh phất tay: “Dù sao thì, ngươi không tin ta cũng không sao, ngựa chết chữa thành ngựa sống ấy mà, không thể ngồi chờ chết đúng không?”

Sắc mặt cô cô Bách Hương lại thay đổi mấy lần.

“Lý Huyên!”

“Có!”

“Tần Ninh cần gì, ngươi chuẩn bị cho hắn cái đó!”

Cô cô Bách Hương nói xong mới yên tâm nhắm mắt lại, nằm xuống xích đu.

“Nhưng mà ta phải nói với ngươi, chỉ còn không tới một tháng…”, nói xong câu ấy, cô cô Bách Hương không nói gì nữa.

Lý Huyên dẫn Tần Ninh, lần nữa đi tới hậu đường, mở cửa một gian phòng ra.

“Tần đại ca, ngươi thật lợi hại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK