Toàn bộ đảo Tam Nguyên chỉ có lục đại Kim Tiên.
Nhưng Thái Ất tiên tông người ta lại có một đống Kim Tiên.
Tần Ninh cười nói: "Tiểu Bàn Cầu, ngươi muốn bái nhập Thái Ất tiên tông sao?"
"Ai mà không muốn chứ...”, Bàng Cầu vội vàng nói: "Tiến vào Thái Ất tiên tông sẽ có tiên thạch tốt hơn phụ trợ tu hành, tiên đan tăng cao tu vi, còn có Kim Tiên trưởng lão chỉ bảo, sau này ta nhất định có thể trở thành Kim Tiên”.
Một bên, Lang Như Lôi khẽ nói: "Còn không thông qua nổi cửa kiểm tra đầu tiên, ngươi nằm mơ gì vậy?"
Bàng Cầu lập tức như quả cầu da xì hơi, bất đắc dĩ thở dài.
Tần Ninh cười nói: "Chờ một ngày nào đó, ta sẽ dẫn ngươi đi Thái Ất tiên tông”.
"Ngươi muốn bái vào môn hạ nào thì cứ việc bái!"
Lời này vừa ra, Bàn Cầu không có vẻ hưng phấn, ngược lại là sắc mặt cổ quái nhìn xem Tần Ninh, không nói một lời.
Đúng lúc này, Ô Linh Nhan bưng thuốc tới.
Gần núi kiếm ăn trên núi, gần biển kiếm ăn dưới biển.
Đảo Tam Nguyên ở trên biển, trong biển cũng là có vô số thiên tài địa bảo.
Những ngày qua, mấy vị đại tế tư và tộc trưởng có thể nói là mỗi ngày đều đưa dị bảo quý hiếm cho Tần Ninh, hi vọng Tần Ninh sớm khôi phục.
Nhìn thấy Ô Linh Nhan đến, Bàng Cầu vội vàng đứng dậy đi qua, thấp giọng nói: "Linh Nhan tỷ, có phải đầu óc của thần tử có vấn đề rồi không?"
"Hả?"
Ô Linh Nhan không hiểu nhìn Bàng Cầu.
Bàng Cầu vội vàng nói: "Hắn vừa nói sau này sẽ dẫn ta đi Thái Ất tiên tông, muốn bái vào môn hạ nào thì cứ việc bái, đây không phải... đầu óc có vấn đề sao?"
"...”, cách đó không xa, Tần Ninh rất dễ dàng nghe được mấy câu nói đó.
Đầu óc của ngươi mới có vấn đề! Đầu óc cả nhà ngươi đều có có vấn đề! "Uống thuốc!"
Ô Linh Nhan liền nói ngay.
Tần Ninh bưng thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Dù sao thuốc này vẫn có chút tác dụng.
Tần Ninh đã ở chỗ này một tháng.
Hòn đảo có chu vi mười vạn dặm, nói lớn thì rất lớn, nhưng trong một tháng này, bọn họ cũng đã đi hết mấy lần dưới sự dẫn dắt của Bàng Cầu và Lang Như Lôi rồi.
Tần Ninh không khỏi nói: "Có chỗ nào thú vị không?
Ta ở đây buồn chán quá”.
Mỗi ngày chỉ có gió biển thổi, hoặc là đứng trên núi cao chính giữa hải đảo, nhìn ra bốn phía xa xa.
Hơn nữa ba đại tế tư đã nhấn mạnh rất nhiều lần là Tần Ninh không được bước ra hải đảo một bước.
Nói là nguy hiểm! Điều này khiến Tần Ninh rất bất đắc dĩ.
"Không có!"
"Không có!"
"Có!"
Ba người thi nhau trả lời.
Nhưng lại xuất hiện một giọng nói khác.
Ô Linh Nhan và Lang Như Lôi đều nhìn về phía Bàng Cầu bằng ánh mắt cổ quái.
Bàng Cầu rụt đầu.
"Chỗ nào?"
Tần Ninh hỏi.