Thanh niên tên Đường Nhất Minh kia cười khẩy, nắm chặt tay, vô số khí độc phóng ra, trong nháy mắt bao chặt lấy Tiên Hàm.
Nhóm Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y ở dưới đài đều tái mặt.
Tiên Hàm lúc này rít lên một tiếng, chiến khí quanh thân bắn ra, ngưng tụ thành cương khí hộ thể, bao vây hắn ta cực kỳ chặt chẽ.
“Đả Vương Bát Quyền!”
Tiên Hàm rít lên, quyền phong gào thét mà ra trong nháy mắt.
Đông...
Tiếng nổ tung vang lên, Đường Nhất Minh lúc này sắc mặt tái mét, thân thể rút lui xuống dưới lôi đài.
“Ta thắng!”
Lúc này, Tiên Hàm đứng trên lôi đài, cười nhạo một tiếng.
Mà sau đó, không ít người xung quanh lôi đài đều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh này, xì xào bàn tán, không dám tin.
Đường Nhất Minh là một trong số các thiên kiêu của Đường gia, cảnh giới Thánh Vương lục hiền, Tiên Hàm kia rất ít người biết đến, nghe nói chỉ là người hầu của Giang Ngạo Tuyết, thế mà cũng mạnh mẽ đến vậy?
Chỉ là cảnh giới Đại Thánh Vương mà có thể đánh bại Thánh Vương lục hiền!
“Ta là con rể của Giang gia, Giang gia còn chưa nói gì mà ngươi còn dám ra oai ở đây?”, Tiên Hàm hừ nói: “Tuyết nhi thích ta, ta cũng vậy, mắc mớ gì đến các ngươi?”
Lúc này, Tiên Hàm tuy đã thắng nhưng vẫn tức giận vô cùng.
Nói xong, Tiên Hàm quay người xuống đài.
“Không được đi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen đột nhiên bước lên đài, vung kiếm chém về phía bậc thang Tiên Hàm đang bước xuống.
Tiếng nổ vang lên, bậc thang vỡ vụn, Tiên Hàm dừng chân, nhìn sang người kia.
“Ngươi là ai?”
Tiên Hàm khẽ hỏi.
"Đường gia, Đường Dục!"
Thanh niên kia thần sắc nghiêm nghị, đứng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng.
“Làm con cháu Đường gia ta bị thương, một nô bộc như ngươi không được phép đi”, Đường Dục nói.
“Thú vị quá ha”.
Nghe vậy, Tiên Hàm bật cười.
“Là kẻ này vừa mới nhục mạ Tiên Hàm ta, nói ta là phế vật, không xứng ở bên cạnh Tuyết nhi, đòi tỉ thí với ta. Bây giờ hắn ta thua, các ngươi lại nói không cho ta đi?”