Năm đó, đầu óc Ôn Hiến Chi không đủ dùng, nhưng mà Tần Ninh cũng không ngờ tới, lại có thể không đủ dùng đến mức này.
Hơn nữa, trong tám vị đồ đệ này của hắn, vị đồ đệ này, theo dự kiến của hắn, hẳn là phải sớm đạt được cấp bậc Thánh Đế, cao nhất Hạ Tam Thiên rồi chứ.
Nhưng mà không nghĩ tới…không có thay đổi gì.
Tám vạn năm! Cho dù là thứ cặn bã cũng có thể kỳ kèo đến cấp bậc Thánh Đế rồi.
Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh, trăm mối suy tư không tìm được cách giải quyết.
Người này, rốt cuộc là tu hành như thế nào vậy?
Còn có Huyết Thể Thanh Thiên Giao kia chính là thánh thú cấp chín, thời kỳ đỉnh cao còn có thể so sánh với cấp bậc Thánh Đế.
Đến bây giờ, cũng không biết rốt cuộc là cái tình huống gì! Đối với việc này, Tần Ninh cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đau đầu như trước.
E rằng chỉ khi nhìn thấy Ôn Hiến Chi mới có thể biết được chuyện gì xảy ra.
Con thuyền xuất phát, lúc này, Tần Ninh cũng ngồi thiền, theo dõi tam hồn tứ phách, chuẩn bị tiếp tục tiến thêm một bước…Đêm khuya, trong thuyền có chút yên tĩnh, cũng không có cảm giác dao động, khiến cho người ta yên tâm.
Leng keng…Đúng lúc mọi người vẫn còn đang làm chuyện của mình, một âm thanh leng keng vang lên.
Theo tiếng leng keng kia truyền tới, thân thuyền rung lắc.
Leng keng leng keng…Ngay sau đó, thân thuyền rung lắc với biên độ lớn hơn, càng lúc càng lớn, trong khoang thuyền, cái bàn cũng bị rung lắc.
Tần Ninh mở mắt, nhìn căn phòng hỗn loạn, đứng dậy mở cửa ra.
“Làm sao vậy?
Làm sao vậy?”
Tiểu vương gia Tề Bác đi ra khỏi phòng, hoảng sợ nói.
Lúc này, Nhan Như Hoạ say khướt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi phòng, mở to đôi mắt mơ màng, không nhịn được nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đồng thời, Tấn Triết quần áo không chỉnh tề cũng từ trong phòng đi ra, vội vàng nói: “Tình huống gì thế?
Thuyền tốt như vậy?
Còn có thể gặp được nguy hiểm gì sao?”
Tấn Triết vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong phòng, từng người phụ nữ quần áo không chỉnh tề hoảng sợ lao ra ngoài.
“Một người…Hai người…Bốn người…Bảy người…”, Tề Bác đếm người, giơ ngón cái lên.
Trâu bò!
“Một đêm bảy người, thật sự trâu bò!”
Tiểu vương gia Tề Bác vừa nói xong, trong phòng Tấn Triết lại có thêm hai người chạy ra…Thấy một màn như vậy, bầu không khí giữa bốn người có chút yên tĩnh.
Tấn Triết vung tay lên, không chút lúng túng nói: “Trước hết cứ đi ra ngoài xem xét kỹ rồi hẵng nói!”
“Được!”
Lúc này, bốn người đều đi ra bên ngoài phòng, lên trên boong thuyền.
Giờ phút này, trên boong thuyền đèn đuốc sáng trưng, không ít bóng người đi tới đi lui.
Mà chủ nhân của con thuyền, lúc này đang sắp xếp cho các võ giả, đứng ở bốn phía rào chắn, phóng ra từng luồng thánh lực, chống cự lại cái gì đó.
“Ông chủ, sao lại thế này?”
Có người không kiên nhẫn nói.
“Các vị, thật xin lỗi”.
Ông chủ mặc trang phục tập võ, chắp tay nói: “Là thánh thú cấp bốn Thiết Bối Ngạc và Thuỷ Thứ Tầm Ngư!”
“Hai loài thánh thú này, bình thường sẽ không tập trung cùng một chỗ, nhưng mà bây giờ, chúng lại cùng nhau công kích con thuyền của chúng ta”.
Lúc này, ông chủ cũng vô cùng tò mò.
Loại tình huống này, thật đúng là hiếm thấy.
Mà giờ phút này, mọi người đều nhìn về phía bên ngoài thuyền.
Con sông chảy xiết, có thể nhìn thấy, trên mặt nước có từng con từng con thánh thú nhảy ra, điên cuồng muốn đánh vỡ thân thuyền.
Thiết Bối Ngạc! Thánh thú cấp bốn.
Trên lưng là một lớp vảy lân, giống như một miếng sắt bình thường, loé lên hào quang màu đen lấp lánh.
Cơ thể dài tầm ba mươi mét, miệng lớn mở to, răng trắng lộ ra, trông vô cùng khủng khiếp.