Thiên Bảo lâu có chịu nổi lửa giận của Tần Ninh này không?”
Giọng nói lạnh lùng không kém vang lên.
Xích Dương Long Luân hóa thành một cái bàn đá, dắt bên người Tần Ninh, chín con rồng lửa như ẩn như hiện xoay quanh Tần Ninh.
“Người của ta cũng dám giết, dù là Thiên Bảo lâu không chịu đựng nổi lửa giận của ta đâu!”
Một lời hạ xuống, bốn phía đều yên tĩnh.
Người của ta?
Vô Tình Diệp Tử khi nào thì thành người của Tần Ninh?
Giờ phút này, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng.
Vô Tình Diệp Tử giờ đang cầm chặt thanh trường kiếm, trang phục đã có vài chỗ rách rưới, lộ ra những nhát chém, còn mang theo chút máu tươi.
Mái tóc dài rối tung, giờ đây, trông nàng còn có vài phần mỹ lệ nhưng lại đầy đau đớn.
Nhìn vào người thanh niên đứng trước mặt mình, Vô Tình Diệp Tử ngẩn ngơ, đứng đờ người ra đó, nàng như đang không tin vào mắt mình, giống như thật may mắt khi thoát nạn, như là khiếp sợ những gì diễn ra trước mặt mình!
"Công tử...", nhẹ nhàng thốt lên, bóng dáng Vô Tình Diệp Tử hơi lảo đảo.
Tần Ninh đưa tay, kéo Vô Tình Diệp Tử đến bên mình.
Rồi rót linh khí vào cơ thể mỹ nhân trước mặt, Tần Ninh nhíu mày.
"Sao lại cậy mạnh như vậy?"
"Nếu không thi triển uy nghiêm của Đế thể, thì ta chưa chắc nhận ra cô, không gặp một thời gian, cô lớn lên càng thêm lạnh giá như tuyết, xinh đẹp kiều diễm..."
"Viên Viên!"
Hắn chầm chậm buông hai chữ, khiến Cốc Tân Nguyệt dưới kia run lên.
Vô Tình Diệp Tử! Là Diệp Viên Viên sao?
Lúc này, Cửu Anh gãi đầu ngơ ngác.
Đây là người đàn bà của Tần gia à?
Sao cũng xấu vậy nhỉ?
Mắt thẩm mỹ của Tần gia có vấn đề rồi à.
Người phụ nữ nào cũng xấu như vậy, nhắm ra tay được không đấy?
Tần Ninh nhẹ nhàng kéo Diệp Viên Viên tựa vào lồng ngực của mình, hắn trìu mến nói: "Không có gì, ta chỉ muốn cho cô và Sương Nhi rèn luyện ở Thanh Ninh các, không ngờ rằng các cô đã tự chọn con đường cho bản thân mình".
"Không nghe lời như vậy, giờ thấy lỗ mãng chưa?"
"Tuy bản công tử có nói là các cô phải rèn luyện nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ tới chuyện mất tin tức của các cô, nói đi nói lại, các cô đều là..."
"Công tử!"
Diệp Viên Viên vươn hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, cơ thể nàng khẽ run, không kìm lòng mà nức nở nói.
"Viên Viên tưởng người bị nhốt ở... Nên Viên Viên vẫn mong trở nên mạnh hơn để giúp ích cho công tử, mà không phải mỗi lần đều đứng một bên nhìn công tử... Viên Viên... Viên Viên...", Diệp Viên Viên khóc nức nở, nói không thành tiếng.
Giờ đây, đáy lòng Tần Ninh rung động.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Diệp Viên Viên, buông lời trấn an: "Không sao đâu, không sao đâu, hiện giờ ta đã mạnh lắm rồi, từ thần linh cho tới ma quỷ, người giết được ta còn chưa ra đời đâu, cô yên tâm đi...", hai bóng người lơ lửng giữa không trung, chân giẫm luân bàn, quấn quýt ôm chầm lấy nhau.
Mọi người khắp bốn phía đều ngơ ngác nhìn theo.
Lúc này, Cửu Anh lại gần Cốc Tân Nguyệt, thì thầm nói: "Người của Tần gia à?"
"Cô gặp nguy rồi đấy, tuy rằng hai người các cô không cào cấu gì nhau, nhưng hai người chia một người, chẳng phải tình cảm cũng sẽ thiếu chút sao?"
Cốc Tân Nguyệt nhìn Cửu Anh, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ngươi bây giờ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch phải không!"