Chỉ là trong lúc đang đi, Tần Ninh cũng nhíu mày lại.
“Xem ra mấy kẻ này cũng có chút thủ đoạn đấy, chưa gì đã đuổi theo rồi!”, Tần Ninh nhíu mày.
“Nào có ai đâu?”
Lâm Vi Vũ xen vào.
Nhưng ngay lúc ấy, Tần Ninh bước ra, một tay ôm Lâm Vi Vũ vào trong ngực, lăn sang một bên.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, vị trí của hai người ban nãy lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Thấy cảnh này, Lâm Vi Vũ cả kinh không thôi.
“Sao ngươi lại biết?”
“Đoán!”
Tần Ninh ghé sát vào người Lâm Vi Vũ, nhìn quanh.
“Xem ra người truy sát cô không đơn giản đâu, tinh thông đạo ám sát đấy”.
Lâm Vi Vũ bị Tần Ninh đè xuống, chỉ cảm thấy khó hô hấp, khuôn mặt đỏ ửng.
Hôm nay không may chút nào, bị Tần Ninh nhìn thấy cơ thể, rồi giờ lại bị Tần Ninh đè xuống, đúng là quá mất mặt mà.
“Còn không đứng dậy?”
“Đừng vội!”
Tần Ninh mỉm cười: “Lâm cô nương có mùi thơm lắm, ta chẳng nỡ đứng dậy”.
“Ngươi...”
Soạt soạt soạt...
Mà lúc này, từng tiếng xé gió vang đến.
Mũi tên lại bay vù vù tới, sát khí đằng đằng.
“Tiểu Thanh!”
Tần Ninh lập tức quát lên.
Soạt...
Bóng dáng màu xanh lúc này phình lông ra cứng rắn như sắt thép, liều chết đi ra ngoài.
“Aaaaaa...”
Không bao lâu sau, có tiếng kêu thảm thiết vọng khắp núi rừng.
Tần Ninh lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía trước.
“Đến thì đến rồi, sao mà cứ phải trốn chui trốn lủi thế”.
“Không ngờ chúng ta lại đánh giá thấp Lâm tiểu thư đấy, cô còn có trợ thủ cơ à”.