Theo sự xuất hiện của mấy người kia, bên trong sơn cốc dường như xuất hiện một lực áp bách.
Sơn chủ, đến đây! Giờ phút này, bên trong sơn cốc.
Vài bóng người dần dần hạ xuống.
Người cầm đầu đúng là sơn chủ Dương Nhất! Mặc dù sơn chủ Dương Nhất thu lại khí thế, nhưng cảm giác áp lực kia vẫn khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng.
Cảnh giới Địa Thánh, đã ngưng tụ được thất phách! Mỗi phách là một cảnh giới.
Mà một khi ngưng tụ được thất phách, tam hồn tam phách đều xuất hiện đủ, sức mạnh sẽ cường đại đến mức vượt qua cả cảnh giới lục phách, ngũ phách, càng miễn bàn tới cảnh giới nhất phách, nhị phách bọn họ.
Trên thực tế, nhìn bao quát cả vùng đất Thanh Châu này, nhân vật nào tới được cảnh giới Địa Thánh tứ phách đã đủ để được coi là nhân vật lớn.
Những người này muốn tự lập sơn môn, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cho dù không thể trở thành thế lực bá chủ như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, thánh địa Hiên Viên, Thương Long điện, thì cũng có thể chiếm cứ được một số thành, trở thành bá chủ một vùng.
Bên cạnh sơn chủ Dương Nhất cũng là mấy nhân vật lớn, nhìn kỹ đều có khí tức bùng nổ, làm cho người ta cảm nhận được một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Không cần đoán cũng biết, đó là nhóm trưởng lão cao cấp có cảnh giới lục phách, ngũ phách, tứ phách.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, ánh mắt quét qua một vòng, cũng không nói lời nào.
Bên trong sơn cốc, mọi người đều tập trung lại.
“Im lặng một chút!”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng, thanh âm cũng không lớn nhưng ở chỗ nào của sơn cốc cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Lần này, đấu võ Thanh Châu diễn ra ở thành Thiên Hạc, mười vị đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta sẽ ra trận”.
“Ta hy vọng mọi người đều xốc lại tinh thần, cho dù không có tư cách tham gia chiến đấu cũng không tức giận, đến quan sát cuộc chiến, đối với người tu hành các ngươi cũng vô cùng hữu ích!”
“Lần này, ta hy vọng các đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn có thể thể hiện tốt phong thái của mình!”
Sơn chủ Dương Nhất nói ngắn gọn mấy câu rồi đi lướt qua.
“Sơn chủ!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Bên trong sơn cốc, một người thanh niên tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ nói: “Sơn chủ, Dương Trùng ta không phục!”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán lập tức vang lên bên trong sơn cốc.
“Nghe nói lần này Dương Trùng cũng có tên trong danh sách, nhưng mà bị người ta cướp mất”.
“Ai thế?”
“Hình như là Dương Tam Tuần sư huynh, nói là cho một vị đệ tử có thiên phú trời sinh”.
“Thật hay giả?
Dương Tam Tuần sư huynh không phải là loại người ỷ thế bắt nạt người khác!”
“Không biết nữa…”, giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Dương Trùng, ngươi có gì không phục?”
“Lần này, mười người tham gia chiến đấu, là đại diện cho nhóm đệ tử cao cấp nhất của Đại Nhật Sơn chúng ta, cho dù Dương Trùng ta không so được với các vị sư huynh như Dương Minh Sinh, cùng Dương Tam Tuần nhưng mà một người cảnh giới Thánh Nhân lại được đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, điều này có nghĩa là sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Cảnh giới Thánh Nhân?
Là ai?
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhướng mày nhìn về phía Dương Tam Tuần.
Dương Tam Tuần cười khổ nói: “Cái này…thật sự không phải do ta sắp xếp”.
Dương Tam Tuần biết Tần Ninh có thực lực phi phàm, lần này đề cử Tần Ninh là muốn để lại một cái đảm bảo.
Vị trí này là do hắn ta hết lòng tiến cử với phụ thân.
“Nghiêm Hác ta cũng không phục!”
Đúng lúc này, một người khác lại đứng ra.
Nghiêm Hác! Dương Trùng! Đều là một trong những đệ tử nòng cốt của Đại Nhật Sơn, danh tiếng cũng có chút vang dội.