Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mà biển sấm sét này ngưng tụ từ sấm sét thiên địa, có một loại khí tức hủy diệt khủng bố.

"Xông lên!"

Sấm sét gào thét giống như hóa thân thành cự long, vọt thẳng ra.

Mạc Thanh Cốc hội tụ thánh lực, hóa thành một con cự thú hung mãnh nhào lên phía trước.

Nhưng chỉ sau một khắc, khí tức kinh khủng kia đã trở nên tán loạn.

Ầm ầm...

Mọi thứ ở trước mặt Mạc Thanh Cốc đã tan thành mây khói, Lôi Long quấn lấy, trực tiếp xé rách thân thể Mạc Thanh Cốc thành từng mảnh một.

Tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt.

"Cảm giác thế nào?"

Tần Ninh thản nhiên nói.

Nhưng thứ đáp lại hắn chỉ có tiếng hét thảm nhỏ dần của Mạc Thanh Cốc kia.

Giờ khắc này, Tề Ngọc Phong trở nên sợ hãi.

Tần Ninh là quái vật gì?

Cái tên này ở đâu chui ra đây?

Hơn nữa tại sao lại xen vào chuyện của Tề Tư Tư cùng Tề Bác chứ.

Vào giờ phút này, Tề Ngọc Phong nhìn Tần Ninh, giọng nói trở nên khách khí không ít: "Tần Ninh công tử, đây là chuyện nội bộ của thánh quốc Đại Tề chúng ta".

"Tề Khánh vương gia bỏ mình, dòng dõi Khánh Vương đã không có khả năng xoay chuyển tình thế, Tần công tử cần gì trợ giúp bọn họ?"

"Nếu Tần công tử chịu gia nhập vào Hồn Vương phủ chúng ta hoặc là đầu quân cho thất hoàng tử thì chắc chắn sẽ có tiền đồ cực rộng lớn".

"Nói không chừng tương lai còn có thể trở thành một vị vương gia khác họ đấy!”

Hiện giờ, trong thập đại vương gia của thánh quốc Đại Tề thì chỉ có Diệp Quân Uy là một vị vương gia khác họ, đây là một vinh hạnh đặc biệt.

Tần Ninh nghe vậy thì cười đáp: "Vương gia khác họ? Không hứng thú!"

"Các ngươi cho ta làm Thánh Chủ của thánh quốc Đại Tề thì ta cũng không hứng thú".

"Láo xược!"

Nghe được lời này của Tần Ninh, tên thập hoàng tử kia quát lên: "Cái loại dân đen như ngươi mà cũng đòi làm Thánh Chủ? Nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế thì có tru di cửu tộc ngươi cũng không nặng!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười nhạt, chẳng buồn quan tâm.

"Tru di cửu tộc ta?"

"Ngươi xứng sao?"

Tần Ninh hừ một tiếng, vô số sấm sét trong cơ thể ngưng tụ thành điểm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Mà lúc này, sấm sét trên trời cũng đã giáng xuống.

Tiếng ầm ầm vang lên, lấy Tần Ninh làm trung tâm, mặt đất dưới chân khuếch tán ra mấy chục dặm, tất cả đều biến thành biển sấm sét.

Tần Ninh nhìn về phía đám đông, lạnh nhạt nói: "Hiện tại mà rời khỏi đây, ta tha các ngươi một mạng!"

"Không đi thì chắc chắn phải chết!"

Tần Ninh đưa ra tối hậu thư.

Không đi thì chịu chết đi.

Đám võ giả đứng bên cạnh Tề Ngọc Phong cùng thập hoàng tử đều mang vẻ mặt khó coi.

Có đi hay không?

Nếu đi, có khả năng sau này sẽ bị Hồn Vương gia tính sổ.

Nhưng nếu không đi thì có thể sẽ chết.

"Cùng tiến lên giết kẻ này".

Tề Ngọc Phong hừ nói.

Thập hoàng tử này đúng là ngu ngốc.

Tề Ngọc Phong thầm mắng.

Đã lúc nào rồi mà còn còn khích tướng Tần Ninh, đây không phải là muốn chết sao?

Khi Tề Ngọc Phong ra lệnh, các võ giả cũng lần lượt giết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK