Linh Thiên Triết nhìn về phía lầu các bên cạnh, chỉ thấy Tần Ninh mỉm cười với mình, ông ta lập tức yên lòng hẳn lên.
Đại ca muốn trút giận cho mình.
Chỉ là dù sao đây cũng là cuộc đấu võ bảy quận, hy vọng đại ca đừng gây ra chuyện gì, nếu không sẽ không dễ xử lý.
Lúc này Linh Văn Long nhìn về phía Diệp Nam Hiên vừa ra sân, không nhịn được nói: "Người trẻ tuổi này thực lực không tệ, thế nhưng... chưa chắc đã là đối thủ của Hứa Thuần".
"Hứa Thuần trăm trận trăm thắng, tính cách tàn nhẫn độc ác được rèn luyện ra bằng máu tươi".
"Đúng vậy...", huynh đệ ba người đều có chút lo lắng.
Bọn họ cũng đã nhìn ra là Tần Ninh ra mặt vì bọn họ.
Chỉ là Đại Chí Tôn nhà họ Hứa không dễ chọc, Đại Chí Tôn nhà họ Thạch càng không dễ chọc... Mà trên đài chủ trì, Nguyên Sơ Liễu đến từ Phù Dung lâu lúc này cau đôi mày thanh tú.
Hình như cô ta đã nhìn thấy một vài thứ không đúng.
Dường như quan hệ của Linh Ngự môn cùng nhà họ Linh không tệ.
Tần Ninh ra mặt vì nhà họ Linh, đồ đần cũng nhìn ra điều này.
Chỉ là mạch này của nhà họ Linh chính là một nhánh của nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, chẳng lẽ Tần Ninh lại có quan hệ gì với nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, cho nên mới giúp đỡ nhà họ Linh ở quận Linh Tiên?
Võ giả các phe phái đều không ngừng suy đoán.
Ầm... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Giữa ánh đao lấp lóe, chỉ thấy cả người Hứa Thuần lùi lại, trên ngực chảy máu ròng ròng, kèm theo đó là tiếng hét thảm.
Thất bại?
Nhanh như vậy?
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Cũng quá nhanh đi! Diệp Nam Hiên cầm trường đao trong tay, ngạo nghễ đứng vững, nhìn về phía nhà họ Hứa, cười nhạo nói: "Không chịu nổi một kích".
"Năm tòa thành trì, Linh Ngự môn sẽ nhận!"
Vừa nói xong, Diệp Nam Hiên liền quay người rời đi.
Trên mặt Hứa Mậu Vinh cũng có vài phần kinh ngạc.
"Kẻ này, Đại Chí Tôn trung kỳ...", Hứa Mậu Vinh lẩm bẩm nói: "Linh Ngự môn có chút thú vị".
Cuộc tỷ thí đã quy định một người không được liên tục ra sân.
Diệp Nam Hiên lui về lầu các.
Đám người còn chưa có cơ hội thở dốc, một bóng người đã rơi từ trên lầu các của Linh Ngự môn xuống lôi đài.