Dù sao thì trừ hai đến ba trăm người thuộc ba phe nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang ra, nơi này còn có đến ba đến bốn trăm võ giả tán tu.
Nếu làm đám đông phẫn nộ thì mọi chuyện sẽ mất kiểm soát mất.
Nghe vậy, mọi người mới bình tĩnh trở lại.
Mấy người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh, Cảnh Dung, Hồng Hãn, Tề Húc tụ tập một chỗ.
"Tên Tần Ninh đó..."
"Không vội..."
Hồng Hãn nói: "Bọn ta đã truyền tin về, chẳng mấy chốc gia tộc sẽ phái Tiểu Thần Tôn tới thôi, khi đó cho dù những người này bắt tay với nhau cũng còn nước chịu chết thôi".
Không sai! Không lâu nữa viện thủ nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang sẽ đến.
Đã có Tần Ninh ở đây, chắc chắn ba phe sẽ phái cường giả tới.
Đến lúc đó, hạt sen sẽ thuộc về họ, mạng của Tần Ninh cũng là của họ.
Rồi ai dám phản kháng đây?
Một vị Tiểu Thần Tôn dù mới sơ kỳ thôi cũng đủ để giết tất cả những người có mặt tại đây rồi.
Lúc này, võ giả các phe đứng xung quanh thung lũng đều bình tĩnh trở lại nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Huyết Trì trong thung lũng giết người như ngóe.
Họ không biết những hạt sen kia là gì nhưng biết chúng có giá trị rất lớn.
Cứ đứng nhìn thế sao?
Trước đó có người muốn cướp nhưng cuối cùng đã chết rồi! Tình huống bắt đầu rơi vào thế giằng co.
Lý Tồn Tiên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng hỏi: "Tần huynh đệ, hạt sen hái thế nào bây giờ?"
Tần Ninh nhìn thung lũng, cười nhẹ: "Dễ thôi, để ta hái cho, hai người chờ đi, không thiếu phần của hai người đâu".
Nói rồi hắn đi tới.
Mọi người đang vò đầu bứt tóc nghĩ cách thì bỗng thấy Tần Ninh đi ra, nhất thời hắn trở thành tâm điểm chú ý.
"Người này định làm gì thế?"
"Ai biết..."
"Chẳng lẽ là hái hạt sen?"
"Dễ lắm... ngươi nhìn hắn kìa..."
Giờ đây bao nhiêu ánh nhìn đều đổ dồn lên người Tần Ninh.