Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người bốn thú ngây ra như phỗng.

"Chạy cái gì mà chạy?"

Tần Ninh điều khiển Cửu Anh đuổi theo ngay tắp lự.

Mặc dù tốc độ của Trần Nhất Mặc ở đằng trước không nhanh nhưng dáng vẻ chạy bạt mạng của hắn ta lại làm Tần Ninh đau cả đầu.

Một trong ba con chó vàng lên tiếng: "Thực lực của Trần Nhất Mặc lại bay rồi... chắc chắn là lại có sự cố gì rồi đây".

Chuyện đến nước này, Tần Ninh không còn gấp gáp nữa.

Trần Nhất Mặc nhìn thì có vẻ chạy rất nhanh nhưng Cửu Anh vẫn đuổi theo kịp.

"Sư tôn!"

Phía trước, Trần Nhất Mặc thấy Tần Ninh cưỡi Cửu Anh phi tới thật nhanh thì cao giọng hét: "Sư tôn, người về từ lúc nào thế ạ?"

"Ngươi chạy cái gì?"

Tần Ninh nhìn Trần Nhất Mặc, hét lớn.

"Con có chạy đâu, thể nào người cũng đánh con cho xem. Người phải hứa không được đánh con đã thì con mới đứng lại!"

Ba con chó Đại Hoàng nhìn Tần Ninh, vẻ mặt tỉnh ngộ.

Hóa ra sư tôn Trần Nhất Mặc tìm tới thật này!

"Sao ta lại đánh ngươi?", Tần Ninh ngồi xếp bằng trên Cửu Anh, hỏi một cách trêu tức.

Trần Nhất Mặc miệng liến thoắng: "Sư tôn à, người không thể trách con được, con có biết người là ai đâu, con cũng có ngờ người oai phong, lẫy lừng một thời lại bị người của nhà họ Nguyên truy sát thế đâu!"

"Thế sao?"

Tần Ninh bật cười, hỏi từ xa: "Bị người của nhà họ Nguyên giết thì ta không xứng làm sư tôn ngươi, ngươi đã nói vậy còn gì? Giờ chúng ta có phải sư đồ đâu, sao lại sợ ta thế chứ?"

"Sư tôn, con sai rồi!"

Trần Nhất Mặc cầu xin khẩn thiết: "Con sai thật rồi, con ở đây suốt mấy trăm năm, ngột ngạt quá đâm ra ngu muội, não tàn, người đừng so đo với con!"

"Không không không!"

Tần Ninh thẳng thừng chối bỏ: "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn luôn mà, ngươi lợi hại thế cơ mà, ta nào dạy nổi ngươi?"

"Chúng ta cắt đứt quan hệ thầy trò tại đây, ngươi làm tôn phần ngươi, ta làm rác rưởi phần ta".

"Khỏi mất công đường đường Mặc Hoàng nhà ngươi xấu hổ, mất mặt nữa".

Trần Nhất Mặc nghe vậy vẫn không giảm tốc độ, vừa ngoái đầu vừa nói: "Sư tôn đừng vậy mà, con biết lỗi thật rồi".

"Vậy sao ngươi còn chạy?"

"Người đừng đánh con!", hắn ta nhanh nhảu ra điều kiện: "Người không đánh con thì con sẽ không chạy nữa!"

"Còn cò kè mặc cả với ta?"


Tần Ninh đanh mặt: "Giỏi quá nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK