Mà một trăm năm mươi năm qua, hắn ta đã từ Linh Tiên cửu phẩm tới Địa Tiên tứ phẩm, hơn nữa thành công thăng cấp thành tiên đan sư tứ phẩm!
Tuổi trẻ hứa hẹn không phải nói chơi.
Thế nhưng... không ai biết.
Tuy thực lực là Địa Tiên tứ phẩm, nhưng trong vòng trăm vạn lý đổ lại đây, vốn không có ai là đối thủ của hắn ta.
Mà thân phận tiên đan sư tứ phẩm lại không mấy người biết đến.
Thế là Trấn Nhất Mặc nghĩ ra một cách, đó là tặng tiên đan! Kể từ đó, đan dược của hắn ta chắc chắn sẽ được người đời ca ngợi.
Danh tiếng của hắn cũng từ đó mà lan khắp thiên hạ.
Còn về tốn bao nhiêu... kệ mẹ nó! Trần Nhất Mặc ta luyện đan để kiếm tiền sao?
Tất nhiên là không rồi! Là để nổi tiếng! Người sống nếu không làm màu thì mất vui! Trần Nhất Mặc vô cùng ngưỡng mộ sư phụ Tần Ninh ở điểm này.
Sư phụ có thể làm màu nhiều cái lắm.
Thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí, thuật con rối, thuật ngự thú, tăng cấp cảnh giới tu hành, tất cả đều có thể lấy ra làm màu! Thế nhưng hắn ta chỉ có thể dựa vào thuật luyện đan! "Ai da...", nghĩ đến đây, Trần Nhất Mặc thở dài.
Thánh Hạo đứng bên bèn hỏi: "Trần các chủ, sao thế?"
Trước kia, sau mỗi lần tặng đan, Trần Nhất Mặc đều rất vui vẻ, còn vui hơn lúc Mặc Các bán được mấy trăm viên tiên đan.
Thế nhưng lần này, Trần Nhất Mặc dường như không vui vẻ như vậy! Trần Nhất Mặc nói: "Thánh Hạo à, ngươi nói xem làm sao để danh tiếng của ta nổi hơn nữa đây?"
"Ta nghe nói ở Tử Vân tiên châu, phía đông nam, bên cạnh cấm địa Mai Kim Cốc là Đan Tâm Cốc nhỉ?
Vị Cung Lưu đan tiên kia của Đan Tâm Cốc là tiên đan sư mấy phẩm?
Là ngũ phẩm hả?
Nếu ta đi khiêu chiến người ta thì ngươi nói ta có nổi tiếng không?"
Thánh Hạo không nói lời nào.
Không biết có nổi tiếng hơn hay không, nhưng chắc chắn sẽ bị cường giả Địa Tiên, Thiên Tiên của Đan Tâm Cốc đánh chết nhỉ?
Thánh Khuynh Nguyệt xinh đẹp tao nhã đứng bên cạnh nói thẳng: "Sợ rằng ngươi còn không gặp được Cung Lưu đan tiên, cho dù là bảy đệ tử của người ta thì ngươi cũng không so được nữa là".
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc bất mãn nói: "Khuynh Nguyệt, sao ngươi lại xem thường ta thế?
Năm đó là ta chữa trị cho ngươi mà...", nghe vậy, gương mặt xinh xắn của Thánh Khuynh Nguyệt đỏ bừng.
Năm ấy, Trần Nhất Mặc đúng đã cứu mạng nàng ta, bởi vì việc này, phụ thân mới cho phép hắn ta ở lại thành Thánh Thiên, mở Mặc Các.
Thế nhưng, mỗi khi nhớ lại lúc Trần Nhất Mặc cứu mình, hắn ta đã nhìn hết từ trên xuống dưới, Thánh Khuynh Nguyệt lại cảm thấy hơi nghẹn trong lòng.
Đúng lúc này, trong các, một bóng dáng nho nhỏ xinh xắn đi ra.
"Trần đại ca, chia xong rồi à?"
Đó là một cô gái khoảng tầm mười tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh thuần nhưng lại đủ mê hoặc khiến người ta nhìn không khỏi có cảm xúc khác thường.