Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh cười nói: “Chúc mừng cô, trả lời sai rồi”.

Người đàn ông sau quầy vội vàng nói: “Công tử, lời này không thể nói lung tung được, Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, đây chính là sản phẩm đắt hàng nhất của nhà họ Dương, không thể nói linh tinh như vậy”.

Dược Thập hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi nói câu trả lời sai rồi, vậy ngươi định chứng minh như thế nào?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Nói xong, Tần Ninh vươn tay ra, che lại miếng Linh Chi trong hộp bên trái.

“Cô xem, đây có phải là Cô Tuyết Linh Chi hay không?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dược Thập nhìn lại, cô ta lập tức ngẩn người.

“Phải!”

Sau khi có được câu khẳng định của Dược Thập, Tần Ninh bỏ bàn tay đang che hộp thuỷ tinh bên trái ra, chuyển sang che hộp thuỷ tinh bên phải, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô nhìn thử miếng này xem?”

Dứt lời, Dược Thập lại nhìn sang, sau đó sững sờ.

“Không phải!”

Hác Kỉ Suất và người đàn ông trung niên sau quầy cũng sửng sốt.

Thật sự là không phải! Cô Tuyết Linh Chi có giá trị trân quý, ngay cả đan sư Chí Tôn nhất phẩm, nhị phẩm bình thường cũng khó mà phân biệt được, chỉ là Hác Kỉ Suất đi theo Dược Thập, kiến thức phong phú rộng rãi, nên vẫn biết đến.

Chưởng quỹ phía sau quầy cũng đã gặp rất nhiều Cô Tuyết Linh Chi, liếc mặt một cái đã có thể nhìn ra, trong hộp bên trái quả thật không phải là nó.

Tần Ninh cũng không nhiều lời, đặt hai miếng Linh Chi song song cạnh nhau, nói tiếp: “Vậy bây giờ cô lại nhìn xem?”

Lúc này ba người đều sửng sốt.

“Đây…”, thứ bên trái kia rõ ràng không phải là Cô Tuyết Linh Chi, nhưng khi hai miếng đặt cạnh nhau, chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhìn ra nó thật sự là Cô Tuyết Linh Chi.

Hai miếng Linh Chi gần như là giống nhau như đúc.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Hác Kỉ Suất lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không thể hiểu nổi, chung quy vẫn cảm thấy hai miếng này đều là thật, những lại thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Đây là có chuyện gì?”

Chưởng quỹ cũng luống cuống.

Ánh mắt Dược Thập mang theo chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ suy tư.

Cô ta che miếng Linh Chi bên trái lại, nhìn về phía bên phải, rồi lại che khuất bên phải, nhìn vào bên trái.

Cuối cùng, ánh mắt hướng về phía Tần Ninh.

“Tại sao lại như thế này?”

Những lời này, cũng là lời mà chưởng quỹ và Hác Kỉ Suất muốn hỏi.

Tàn Ninh mỉm cười nói: “Gọi một tiếng Tần đại sư, ta sẽ giải thích cho cô”.

“Ngươi nằm mơ đi!”

“Đây là chuẩn bị nói không giữ lời?”

Tần Ninh đứng khoanh tay, lạnh nhạt cười nói: “Nói xong thì người thua phải đồng ý với người thắng một điều kiện, điều kiện của ta chính là, cô đến làm tiểu dược đồng cho ta, đúng lúc bên người ta đang thiếu một người hiểu biết thuật luyện đan phụ giúp một tay”.

“Ngươi nằm mơ đi!”

Dược Thập thở phì phì nói, bộ ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt ửng đỏ.

“Này, Hác Kỉ Suất, không ngờ sư tôn ngươi lại là một người nói lời không giữ lời như vậy, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy thất vọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK