Trong tích tắc, Ngô Tông Hạo đã từ thế ngoại cao nhân cao cao tại thượng trở thành người hầu khúm núm.
Duẫn Khả Vi đi ra từng bước một, nhìn về phía Ngô Tông Hạo, nói: "Sao ngươi lại chạy đến đây?"
Ngô Tông Hạo lập tức đổ mồ hôi, nói: "Đại nhân, lúc trước ta ra ngoài bị người khác đuổi giết, được nhà họ Lý cứu giúp, bởi vậy mới tạo một quan hệ tốt, nhà họ Lý gặp nạn, ta mới đến giúp đỡ..."
Lúc này cả người Ngô Tông Hạo không ngừng run rẩy.
Tại sao đại nhân lại ở chỗ này?
Cửu Nguyên thương hội!
Hội trưởng Duẫn Khả Vi.
Người bên ngoài không biết, nhưng ông ta là một trong những các chủ của chín phân các trong Cửu Nguyên thương hội tuyệt đối không có khả năng không biết được.
"Cút đi".
Duẫn Khả Vi đá ông ta một cú, hùng hùng hổ hổ nói: "Không muốn sống nữa à".
"Về sau bớt hứa hẹn kiểu đấy với người khác thôi, nếu không mình chết cũng không biết chết như thế nào đâu, trở về tự nhận phạt đi!"
Ngô Tông Hạo bị Duẫn Khả Vi đạp một cú nhưng lại không dám tránh né, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
Lúc này, Lý Khai Nguyên, Trương Hủ Khánh đã hoàn toàn ngây ngốc.
Đây là ai vậy?
Một vị Đại Đế Tôn, nói đá liền đá, còn không dám né tránh!
Đây rốt cuộc là ai?
Tần Ninh nhìn thoáng qua Duẫn Khả Vi, cũng không để ý tới.
Lúc này từng nguyên thú kia lại xông ra lần nữa.
Sát khí kinh khủng làm lòng người rét lạnh.
Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh lại rơi vào nguy hiểm lần nữa.
"Cao nhân, cứu ta".
Lý Khai Nguyên hét lên.
Thế nhưng lúc này Ngô Tông Hạo lại không còn bất kỳ dáng vẻ cao nhân nào như trước đó nữa, ông ta chỉ dám cong lưng đứng sau Duẫn Khả Vi, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Không phải ta không ra tay...
Mà ta nào biết được hội trưởng lại xuất quỷ nhập thần ở chỗ này.
Hắn ta không cho ta nhúng tay, cho dù ta có mười cái mạng cũng không dám ra tay.
Lúc này Ngô Tông Hạo bất đắc dĩ nói trong lòng.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Lý Khai Nguyên và Trương Hủ Khánh đã rơi vào cảnh nguy hiểm.
Tần Ninh đứng ở trước cửa thành, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhà họ Linh không có một ai phải ra tay cả.