Một lúc lâu sau, U Phần mới mở miệng, giọng hắn ta đầy lạnh lùng: “Nàng nên biết rằng bọn họ vẫn còn chưa chết, nếu như nàng chịu hợp tác với bọn ta, lần này, ta có thể cầu xin cha ta tha tội chết cho bọn họ, nếu không…”
“Nếu ngươi dám động đến bọn họ thì ngươi nhất định sẽ phải chết!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng đáp trả.
“Nàng…”
Lúc này, U Phần quát khẽ: “Tại sao nàng lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Mấy năm qua, ta đối xử với nàng như thế nào? Nàng trước sau vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta, nàng không nên ép ta phải sử dụng cách này?”
“Cho dù không chiếm được thì cũng muốn dùng vũ lực đoạt lấy phải không?”, Diệp Viên Viên trào phúng: “U Phần, ta đồng ý với ngươi, ngày mai ta sẽ tham dự hôn lễ, nhưng ta hy vọng rằng ngươi nói được thì phải làm được, nếu như bọn họ thiếu một sợi lông nào, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
“Được, được, được!”
Giọng U Phần đầy lạnh lùng: “Cuộc đời này, ta không thể có được trái tim của nàng, nhưng mà thân thể của nàng… hừ…”
“Cút đi!”
Diệp Viên Viên quát to.
“Ngày mai là hạn cuối, sau khi thành hôn, nếu nàng không chịu nghe theo ta, vậy thì bọn họ cũng sẽ phải chết”.
“Ta nói ngươi cút mau!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt U Phần càng thêm u ám và đáng sợ, hắn ta xoay người rời đi.
Bên trong sơn cốc lại chìm vào yên lặng.
Diệp Viên Viên ngay lập tức đóng cửa phòng, nàng đi lên lầu hai, tựa lưng vào chiếc lan can bằng gỗ, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài sơn cốc, nhìn đến mức mất hồn…
“Công tử, chàng đang ở đâu…”
Diệp Viên Viên thì thầm: “Ta rất nhớ chàng…”
Tiếng than khẽ biến mất trong gió.
Một trận gió nhẹ phất qua khiến cho vài sợi tóc của Diệp Viên Viên phấp phới trong gió, trông chúng có chút hỗn loạn.
Diệp Viên Viên tiện tay quấn lấy những sợi tóc kia.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một con chim toàn thân màu đỏ rực bay vào, sau đó, nó đậu trên lan can gỗ, dùng đôi mắt rất giống con người để nhìn nàng.
“Chim nhỏ à… ngươi bay vào đây bằng cách nào vậy? Đây chính là thánh trận, nếu không có cảnh giới Thánh Vương thì không thể nào tiến vào đây được đâu, vậy mà ngươi lại có thể bay vào…”, Diệp Viên Viên vươn tay, nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Bởi vì ta là Tần Ninh!”
Con chim kia bỗng mở miệng nói chuyện, giọng nó vô cùng trong trẻo.
Diệp Viên Viên giật mình, tưởng là mình nghe nhầm, nàng đứng yên tại chỗ.
“Ai cơ?”
“Là ta đây!”
Giọng nói kia lại vang lên.
Ánh mắt của Diệp Viên Viên nhìn chằm chằm về phía trước.
Là con chim nhỏ toàn thân đỏ rực này sao?
“Công… công tử?”
Diệp Viên Viên không thể tin nổi, nàng kinh ngạc thốt lên.
“Là ta đây!”
Thân thể của Xích Vũ Thiên Phong Điêu nhanh chóng tiến lên, đôi mắt nó nhìn về phía Diệp Viên Viên.
“Chàng… sao chàng lại…”
“Đây là một loại thuật ngự thú, ta mượn đôi mắt của Tiểu Phong để tới tìm nàng!”
Tần Ninh nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Viên Viên lại càng sửng sốt.
“Công tử, sao… sao chàng biết ta đang ở đây?”
“Ta đoán thử thôi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Lẽ nào nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì sao?”