Làm tổ sư gia thì không thể ích kỷ được nhỉ?
Sau đó, Tần Ninh cất ly phiến, cài ở bên hông, nhìn sau lưng, cười nói: "Đến rồi thì đi ra đi!"
Một bóng người lúc này hiện ra.
Chính là Địch Nguyên.
Địch Nguyên tới cách Tần Ninh ba mét thì quỳ gối xuống đất, dập đầu thi lễ.
"Tham... kiến... lão tổ!"
Giờ khắc này, Tần Ninh hơi sững sờ.
"Ngươi không phải tích chữ như vàng, một chữ một câu sao?"
Địch Nguyên nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: "Đệ tử... nói chuyện... bị lắp... cho nên... dứt khoát không nói..."
"..."
Có cá tính!
"Vậy sao bây giờ lại nói?"
"Lúc ít người... có thể... nói nhiều chút..."
Tần Ninh nghe vậy thì lấy tay nâng trán.
Ôn Hiến Chi... giỏi thật, đệ tử nào cũng vô cùng... phá cách!
"Được rồi, ta cũng đang hơi tò mò đấy, đám Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa một lòng cho rằng ta là đệ tử mà Ngự Thiên Thánh Tôn mới nhận, tại sao ngươi lại cho rằng ta là lão tổ của các ngươi?"
Địch Nguyên nghe vậy thì cười nói: "Bởi vì... bọn họ... ngu..."
Tần Ninh nghe vậy thì càng thêm sững sờ, trực diện thật đấy!
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Nói xem vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?"
"Linh khế!"
Địch Nguyên nghe vậy thì vung tay lên, một linh khế xuất hiện trong tay.
"Tông chủ sư huynh đã nói, chỉ có dòng dõi Thánh Thú tông tu hành Thánh Ngự Thiên Quyết thì mới có thể thi triển ra linh khế độc nhất vô nhị như vậy".
"Cho nên người chắc chắn thuộc về Thánh Thú tông, Thánh Thú tông vài vạn năm qua cũng chỉ có chín người, tổ sư từng nói lão tổ tuyệt đối sẽ không thu nhận đệ tử thứ hai, hơn nữa, tông chủ sư huynh đời thứ nhất cũng nói, người có thể mở ra Vạn Thú Triều Bái Trận chỉ có một mình lão tổ!"
"Lại thêm, tổ sư từng nhắc với chúng ta là, lão tổ chắc chắn sẽ quay về, chắc chắn sẽ khác xưa, cho nên không thể sai được".
Địch Nguyên một hơi nói ra một đoạn dài, sau đó mặt đỏ bưng lên, thở hồng hộc.
"Ngươi đúng là thận trọng, mạnh hơn ba tên ngốc kia..."
Tần Ninh khẽ cười nói: "Vậy ngươi có biết tung tích của đám Dịch Bình Xuyên không?"
Câu hỏi vang lên, trong lúc nhất thời, đỉnh núi yên ắng.
Mãi đến lúc có một trận gió lạnh thổi qua làm cho Tần Ninh phát lạnh, Địch Nguyên mới nói: "Không... Không..."
"Không biết ạ!"
Tần Ninh thở dài, nhìn Địch Nguyên, cười nói: "Không biết thì ngươi lắc đầu cũng được? Ta chờ ngươi đáp cả nửa canh giờ đồng hồ rồi đấy!"
"Con... con... con..."
Địch Nguyên lắp bắp, sắc mặt đỏ bừng.
"Ngươi truyền âm đi xem nào!"
Tần Ninh từ từ nói.
"Vâng... vâng... lão... tổ... con..."
Nghe được truyền âm của Địch Nguyên, Tần Ninh càng sốc hơn.
Nói lắp! Hắn nhịn được!
Nhưng mà... Truyền âm cũng nói lắp?
"Thôi bỏ đi!"
Tần Ninh mệt mỏi, khoát tay nói: "Ngươi không biết đúng không?"
Địch Nguyên gật đầu.