Có mấy lần Vân Thanh Tuyền trở lại Đan Đạo Lâu, đều bị mấy vị đan sư Chí Tôn bát phẩm vây quanh hỏi đông hỏi tây, giọng điệu đó không khỏi mang theo mùi vị chê cười.
Chỉ là mỗi lần, Vân Thanh Tuyền đều dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngu ngốc nhìn những vị đan sư Chí Tôn bát phẩm kia.
Bọn họ, biết cái quái gì! Tần Ninh quả thực là quá mức lợi hại! Cả một đám có tầm nhìn hạn hẹp.
Đều là đồ ngu xuẩn.
Biết cái rắm! Một ngày nọ.
Hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng như trước mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, trà hảo hạng đến, mời Tần Ninh từ trên đỉnh núi xuống.
Vốn dĩ là không có rượu.
Thế nhưng hai vị trưởng lão cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy Tần Ninh cực kỳ yêu thương Thời Thanh Trúc, mà Thời Thanh Trúc lại thích rượu, hầu hết rượu trong Thánh Đạo tông đều được Đan Đạo Lâu sản xuất ra.
Có thể nói Vân Thanh Tuyền dựa vào quyền lợi của mình mà mỗi ngày lấy ra các loại rượu để lấy lòng Thời Thanh Trúc.
Bốn người ngồi xuống.
Vân Thanh Tuyền nhìn về phía Tần Ninh, nâng chén rượu lên, mỉm cười nói: “Một chén này, xem như là ta mời ngươi!”
Tần Ninh tò mò nhìn về phía Vân Thanh Tuyền.
Vân Thanh Tuyền lập tức nói: “Mấy tháng nay lão phu đã lĩnh ngộ ra một vài điều, thời gian tiếp theo ta chuẩn bị bế quan, luyện chế đan dược cửu phẩm, nếu như thành công thì cuộc đời này lão phu sống cũng không uổng phí, nếu không có ngươi, đời này của lão phu không có hy vọng bước được đến bước này”.
Thời điểm Vân Thanh Tuyền nói ra những lời này, Lý Vinh Ưng ở bên cạnh, thậm chí còn suýt chút nữa đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Võ đạo đằng đẵng! Con đường phía trước khó đi! Vân Thanh Tuyền như thế, ông ta làm sao không phải?
Ngự thú đạo, vốn dĩ càng hiếm thấy hơn so với đan sư, khí sư và trận sư, muốn đi xa hơn, tất cả mọi thứ đều phải tự mình tìm tòi bước đi từng bước.
Hiện giờ, ông ta khống chế nguyên thú cấp tám vẫn có chút gian nan, càng miễn bàn đến nguyên thú cấp chín.
Trong khoảng thời gian này đến đây, sự trợ giúp của Tần Ninh đối với ông ta có thể nói là làm cho ông ta có được thu hoạch không nhỏ.
“Lão Vân, sao ngươi lại đem những lời trong lòng ông đây nói ra hết rồi”.
“Tối nay, không say không về!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Thời Thanh Trúc mang theo sự cảnh giác.
Hai ông lão này, có thể uống được! Nhìn hai người bọn họ, trong lòng Tần Ninh cũng có cảm xúc.
Hai vị này, đối với đan thuật và ngự thú, quả thật là một lòng theo đuổi cực hạn.
Điểm này, rất đáng quý.