Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh là một thanh niên bộ dáng phong độ nhanh nhẹn, nhất cử nhất động đều lấy nữ tử kia làm trung tâm.

“Đại tiểu thư!”

“Đại tiểu thư!”

Mấy tên hộ vệ lập tức nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía nữ tử kia, ánh mắt mang theo sự kính sợ.

“Đại tiểu thư, tên tiểu tử này mạo danh thiếu chủ, tội không thể tha, bọn ta đang chuẩn bị đem hắn...”

“Tiểu Ninh...”

Đột nhiên một tiếng hô kinh ngạc vang lên, nữ tử sải bước đi đến, nhìn Tần Ninh một lượt từ trên xuống dưới, một tay ôm chầm Tần Ninh vào lòng, vui mừng không thôi.

Rất lâu sau nữ tử mới buông Tần Ninh ra, nhìn cẩn thận kĩ càng một lượt, không nhịn được nói: “Đệ làm sao mà... tóc bạc trắng hết cả thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Mới có bốn năm năm mà ta sắp không nhận ra đệ rồi, trưởng thành rồi, thành một đứa nhóc to xác”.

“Tâm Duyệt tỷ, tỷ có thể để đệ nói một câu không?”, Tần Ninh cười khổ nói.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Nữ tử mặc áo giáp mềm, xinh đẹp động lòng người chính là Tần Tâm Duyệt.

Tần Tâm Duyệt nhìn về phía mấy tên hộ vệ, hỏi một lần nữa.

Lần này, mấy tên hộ vệ đã hoàn toàn sững sờ.

Đám người ở trong tửu lâu lúc này cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.

Người thanh niên này thật sự là thiếu chủ của Tần gia Tần Ninh sao?

Nhân vật tương đối truyền kỳ đó!

Đã trở về rồi!

Bây giờ nhắc đến Tần Ninh, đừng nói là toàn bộ thành Lăng Vân mà ngay cả toàn bộ thượng quốc Bắc Minh ai mà không biết, ai mà không hiểu cơ chứ?

Lúc này đứng trước mặt họ là một Tần Ninh sống sờ sờ bằng da bằng thịt vậy mà lại chẳng ai nhận ra.

“Mấy tên này ỷ thế hiếp người, đệ thấy trực tiếp đánh gãy chân bọn chúng rồi ném ra bên ngoài, tránh làm Tần gia mất mặt!”

Tần Ninh chậm rãi nói.

Lời này vừa nói ra, Tần Tâm Duyệt nhíu mày, quát khẽ: “Không nghe thấy thiếu chủ nói gì sao?”

Ngay lập tức, mấy bóng hình đi ra, tiếng đứt gãy răng rắc vang lên, mấy người trực tiếp bị phế tu vi, ném ra ngoài tửu lâu.

Tần Tâm Duyệt nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ quan sát Tần Ninh, nhịn không được cười nói: “Dáng dấp cũng cao như ta, nhưng nhìn yếu ớt nho nhã quá, có phải thời gian ở bên ngoài chẳng dễ chịu đúng không?”

“Sao có thể như thế được, ở bên ngoài chỉ có đệ đệ của tỷ bắt nạt người khác, bọn chúng không ức hiếp được đệ đâu!”


Tần Ninh cười nói: “Ngược lại là tỷ ấy, sao tỷ không đến học viện Thiên Thần tu luyện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK