Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, ta còn tưởng rằng sẽ chạy, không ngờ vẫn thản nhiên ngồi đây!”

Một giọng nói vào thời khắc này vang lên.

Giữa tiếng nói vang lên kia, mấy thân ảnh đại mã kim đao đi vào trong tửu lâu.

Người đàn ông cầm đầu bịp một bên mắt, đằng đằng sát khí, vào lúc này bước tiến vào bên trong tửu lâu.

Mấy thân ảnh bên cạnh cũng đằng đằng sát khí.

“Thất trưỡng lão!”

Nhìn người tới, chấp sự Lý Nguyên nhất thời như sắp đại xá, hô hoán lên.

“Vị bằng hữu này bắt người của Lôi Xích tông ta, chắc nên cho một lời giải thích chứ?”

Thất trưởng lão thoạt nhìn toàn thân sát khí, rõ ràng là đã lăn lộn qua trong đống người chết.

Lúc này nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt nghiêm nghị.

“Giải thích?”

Tần Ninh nhìn về phía thất trưởng lão, cười nói: “Cũng không muốn nói gì, chỉ là… giao Tần Sơn ra!”

Tần Sơn!

Ánh mắt thất trưởng lão ngưng lại.

“Ngươi là gì của hắn?”

Thất trưởng lão bình tĩnh dò hỏi.

“Tần Sơn là sư huynh của ta!”

Lời vừa dứt, Tần Ninh dần dần nói: “Nếu như Xích Lôi tông các ngươi bắt thì giao ra đi”.

“Láo xược!”

Sau lưng thất trưởng lão, một võ giả trung niên quát lên: “Xích Lôi tông ta làm việc, sao lại bị ngươi uy hiếp được?”

Lời vừa dứt, người nọ khí tức lộ ra, bước về phía Tần Ninh.

Một quyền đập về hướng Tần Ninh.

Linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.

Tần Ninh cười, tay nắm đôi đũa trực tiếp kẹp tới.

Một tiếng rắc rắc đột nhiên vang lên.

Đũa kia trực tiếp kẹp đứt bàn tay người đó, tiếng kêu thảm vang lên.

Tay Tần Ninh hất một cái, thân ảnh kia nhất thời bị đá bay ra ngoài.

“Xích Lôi tông thật là quá không có lễ phép, nói chuyện với người khác như vậy sao?”

Tần Ninh cũng không thèm để ý, lại lấy ra hai chiếc đũa từ trong giá đũa, để trước người.

Lúc này, thất trưởng lão ánh mắt ngưng lại.

Thanh niên trước mắt.

Linh cảnh Tụ Dương cảnh giới trung kỳ mà thôi!

Nhưng vừa rồi trong nháy mắt lại ngăn cản một người dương thánh linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong.

Tên nhãi này cũng không đơn giản.

Thất trưởng lão cũng không phải lo lắng một mình Tần Ninh, mà lo lắng tuổi tác này thực lực đã mạnh như vậy, sau lưng Tần Ninh có thế lực gì?

Đại lục Thiên Ngoại hết sức rộng lớn.

Xích Lôi tông là tồn tại đứng đầu xung quanh vạn dặm.

Nhưng xung quanh mười vạn dặm thì sao?

Theo như hắn biết, tam đại thế lực Thú Hoàng cốc, Nguyệt Linh cung và Chân Võ thành bên trong chứa hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất, không phải chỗ Xích Lôi tông có thể trêu chọc.

“Ngươi muốn như thế nào?”, thất trưởng lão nhìn về phía Tần Ninh, bình tĩnh nói.

“Đơn giản, người của Xích Lôi tông bắt được Tần Sơn, đưa về hoàn hảo không hao tổn gì”.

“Không bắt được cũng phải đưa về hoàn hảo không hao tổn gì cho ta”.

Tần Ninh vẫn lạnh nhạt.

“Ngươi không cảm thấy nói ra lời này quá buồn cười sao?”

Thất trưởng lão hừm nói: “Tần Sơn chính là một trong những thiên tài mới vào Lôi Sơn tông, càng là kẻ địch với Xích Lôi tông ta, nếu hắn đầu hàng, ngược lại Xích Lôi tông ta có thể cân nhắc, để hắn con đường sống”.

“Đầu hàng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK