Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc Tân Nguyệt không nhịn được nói: “Giống như Tiểu Thanh…”

Tần Ninh gật đầu.

“Đây không phải Tiểu Thanh, là ông tổ của Tiểu Thanh, Thương Thanh Quỳ Ngưu”.

Tần Ninh ngồi xuống, nhìn điêu khắc trên mặt đất.

Bàn tay khẽ vuốt, giống như lưỡi đao, dần dần sửa chữa điêu khắc Thanh Ngưu kia.

Lúc này ngón tay Tần Ninh giống như trở thành đao khắc, điêu khắc từng đường thân thể Thanh Ngưu thành một cốt ngưu.

“Ban đầu, ta từng dẫn Thanh Ngưu đến đây tâm sự với Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân”.

“Một ngày, ba người thèm ăn liền nói róc một miếng thịt Thanh Ngưu làm đồ nhắm uống rượu, khi đó dọa sợ Thanh Ngưu không nhẹ, cũng không để ý đến ta một thời gian”.

“Sau đó, ba người bọn ta liền lấy dáng vẻ Thanh Ngưu làm con rối, điêu khắc ra một Thanh Ngưu sống”.

Tần Ninh giống như chìm vào hồi ức.

Dần dần nói: “Có lẽ, hai người Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân cũng biết bản thân bị Thiên Đế các nhắm đến, với thực lực của Thiên Đế các đã đánh chết bọn họ”.

“Nhưng muốn cất giữ bản thân trọn đời có được lại hết sức khó khăn”.

“Cho nên mới suy nghĩ một cách như vậy”.

“Thuật Khắc Ấn đều chôn hết tất cả”.

Lời Tần Ninh vừa dứt, ngón tay cử động.

Thanh Ngư khắc trên đất kia lúc này hòa thành từng con cốt ngưu có xương cốt.

Mà cùng với nét cuối cùng hạ xuống.

Vù…

Ở chỗ xương cốt giao thoa, lúc này giải phóng ra từng luồng ánh sáng.

Mặt đất vào thời khắc này đột nhiên nứt ra.

Giống như một cửa đá khắc trên đất, ầm ầm mở ra.

Một chiếc cầu thang hiện lên trước mắt Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh.

“Đi xuống xem một chút”.

“Ừm!”

Hai người tiến về phía trước, đi xuống dưới đất.

Hai bên cầu thang, từng viên Dạ Minh châu cỡ lớn tản ra ánh sáng có thể so với ánh sáng mặt trời, thậm chí có một chút ấm áp.

Dần dần hai thân ảnh đi tới trên đất.

Chỉ thấy ở dưới đất có một tòa đại điện và cửa điện hiện ra trước mắt hai ngươi.

“Thanh cung!”

Nhìn tên đại điện, Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh.

“Thằng nhãi này…”

Tần Ninh lắc đầu cười một tiếng.

Xem ra, Thanh cung chân chính còn ở chỗ này.


Bước vào Thanh cung ở dưới đất, ánh sáng lại lóe sáng như ban ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK