“Ba vị bắt nạt như vậy không tốt lắm đâu?”
Lệ Sinh Phong từ từ nói: “Chín cây này, các ngươi đòi sáu, chúng ta ba, nghe không được hay cho lắm nhỉ?”
“Ồ? Vậy ý ngươi sao?”
“Ý của chúng ta là, chúng ta lấy sáu, mà các ngươi, chỉ có ba!”
Một thanh âm khàn khàn lúc này vang lên.
Trong Lệ gia có bảy tám người xuất hiện.
Người đi đầu có gương mặt tiều tụy, vóc người gầy nhỏ, giống như một đoạn thân cây, giọng nói cũng khàn khàn như muốn cào vào trong lòng người vậy, cực kỳ đau đớn.
“Là ông!”
Nhìn người xuất hiện, Tề U Ngữ, Đỗ Triết cùng Kiếm Phong Tuyết đều không khỏi kinh hãi.
“Không ngờ lão hủ nhiều năm không ra ngoài mà ba vị vẫn nhận ra được!”
“Con cháu Viêm Hoàng, Viêm gia thiết thủ Viêm Khô!”
Sắc mặt ba người Tề U Ngữ hơi khó coi: “Danh tiếng của tiền bối Viêm Khô, chúng ta đương nhiên biết”.
“Đã biết rồi thì ba tông môn lớn các ngươi mỗi bên một cây, ba nhà chúng ta mỗi nhà hai cây. Ta nghĩ, các ngươi cũng không có ý kiến gì đâu!”
Giọng nói khàn khàn của Viêm Khô lúc này nghe rất thong dong, như là đang ra lệnh vậy.
Sắc mặt của ba người Tề U Ngữ càng thêm xấu xí hơn.
Không ai ngờ rằng người Viêm gia lại ẩn náu trong nhóm người Lệ gia và Khánh gia, mà bọn họ lại không phát hiện được.
Viêm Hoàng!
Một trong tam Hoàng thất Vương đi theo cương vương Minh Uyên năm đó, đừng đầu tam Hoàng, là lão tổ cảnh giới Hóa Thần vô địch. Con cháu Viêm Hoàng hiện nay đều thuộc sự tồn tại siêu đỉnh trong Cửu U đại lục.
Có điều những gia tộc này đều khiêm tốn ẩn nấp, người ngoài không biết mà thôi.
Ba gia tộc lớn ở đây, bọn họ muốn chiếm lời đúng là không thể.
Thiết thủ Viêm Khô, là một người nói năng thận trọng, giết người như ngóe trong số các cảnh giới Hóa Thần vô địch.
“Thúc phụ...”
Một gã thanh niên bên cạnh Viêm Khô lo lắng nói: “Đây chính là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, cho bọn họ ba cây trong số chín cây thì lỗ quá...”
“Bách Vũ, chúng ta vừa mới đi vào, phía sau sẽ còn rất nhiều đồ tốt, không vội đâu!”, Viêm Khô cười nhạt: “Nếu ép chúng quá, coi như lấy toàn bộ thì cũng phải trả một cái giá lớn”.
“Hơn nữa bốn tông môn lớn tuy không bằng Viêm gia ta nhưng vẫn có chút nền tảng đấy”.
Nghe vậy, Viêm Bách Vũ không nói nhiều lời nữa, nhưng vẫn không cam lòng.
Hai gã thanh niên bên cạnh không ngừng nhỏ giọng an ủi.
Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và Đỗ Triết nhìn nhau, thấy được sự bất lực trong mắt đối phương.