“Xem ra vị hộ vệ bên cạnh Ngô lão, ánh mắt ngược lại khá tốt”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên kia cung kính khom người.
Ngô lão gật đầu nói: “Lão phu mắt vụng về, giao long Yên Vân, huyền thú cấp chín, trưởng thành có thể so với thực lực Vương Giả”.
“Chỉ có điều bồi dưỡng thì hao phí càng lớn, bảy ngàn vạn linh tinh…”
Ngô lão từ từ nói: “Có thể!”
Huyền thú cấp chín!
Có thể xưng Thú Vương.
Giống như Vương Giả của loài người.
Chỉ có điều huyền thú cấp chín từ trước đến giờ thưa thớt.
Khó bắt không nói, trứng… vậy thì càng vô cùng hiếm thấy.
Ai dám đi trộm cắp trong hang ổ huyền thú cấp chín?
Giống như đi trộm tại quê hương của Vương Giả vậy.
Tần Ninh gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, món đồ này cũng bán!”
Vừa nói xong, Tần Ninh lấy ra một cái trống lắc.
Trống lắc kia so với trống lắc của một đứa trẻ bình thường chơi đùa thì không có điểm gì khác.
Đặt lên bàn, Tần Ninh cũng không nói.
Lúc này Ngô lão nhìn vào.
Chỉ là nhìn hồi lâu.
Nhưng Ngô lão mặt đầy không hiểu.
Không nhịn được nhìn người đàn ông trung niên đằng sau.
Người đàn ông kia ánh mắt khẽ ngây ra, cũng không nhận ra được.
Ngô lão có chút kinh ngạc.
Thậm chí ngay cả Ngụy tiên sinh cũng không nhận ra vật này?
Chuyện đến bây giờ ông ta lại không cho rằng Tần Ninh sẽ cầm đồ tùy tiện đến lừa bịp bọn họ.
Ngô lão cung kính nói: “Mời Tần công tử chỉ cho bọn ta đây là vật gì?”
Tần Ninh cười nói: “Ta thấy tùy tùng của ông ánh mắt không tệ, không nhận ra sao?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, ánh mắt ngưng lại.
“Cảnh giới Thiên Nhân cũng không nhìn ra vật này?”, Tần Ninh lại nói.
Nghe đến đây, cho dù là Ngô lão hay Ngụy tiên sinh, hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.
Tần Ninh có thể nhìn ra thực lực một Thiên Nhân áp chế, loại tình huống này đã không phải ánh mắt có thể hình dung.
Mà lúc này, Vạn Thiển Thiển càng không hiểu.
Thiên Nhân?
Bên cạnh Ngô lão từ lúc nào sắp xếp một vị Thiên Nhân đến bảo vệ an toàn?
Làm sao cô ấy lại không biết!