Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tề Tư Tư trừng mắt nhìn Tề Bác, cô ấy hừ một tiếng rồi nói: “Tên nhóc thối, thê tử chưa gả vào cửa của đệ sắp bị người ta cướp mất rồi, đệ vẫn nên lo lắng chuyện của mình đi!”

Trong lúc mấy người nói chuyện, bọn họ đã đi đến bên ngoài một tòa phủ đệ.

Toàn phủ đệ kia tổng cộng có chín cổng, cánh cổng lớn ở giữa mở rộng hết mức, còn tám cổng còn lại cũng uy nghiêm, trang trọng.

Phía trên cánh cổng lớn có một tấm biển, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Khánh Vương phủ!”

Thân là một trong mười vị vương gia, thân phận địa vị tất nhiên là cực kỳ cao.

Khánh Vương phủ này xa hoa khí phái, cũng là điều nằm trong dự kiến.

Giờ phút này, Tề Tư Tư, Tề Bác dẫn theo bốn người Tần Ninh, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ đi vào từ cửa hông.

Vào trong vương phủ, đám hộ vệ, nha hoàn và gã sai vặt tới lui đều cung kính hành lễ.

“Giúp ta sắp xếp mấy gian phòng riêng, chiêu đãi những vị khách quý này!”, Tề Bác dặn dò thêm: “Nhớ kỹ, không được chậm trễ”.

“Vâng!”

Sau khi phân phó xong, Tề Bác nhìn về phía bốn người Tần Ninh, chắp tay nói: “Sự việc liên quan đến thê tử chưa cưới của ta, mong Tần công tử thông cảm cho, chờ ta xong việc, nhất định sẽ hỏi giúp!”

“Được!”

Tần Ninh mỉm cười nói.

Giờ phút này, mấy người Tần Ninh đi theo vài tên hộ vệ, dọc theo đường lớn của Khánh vương phủ, tiến vào phía sau…

Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Bác nói: “Rốt cuộc là mấy tháng nay tên nhóc nhà đệ đã đi đâu? Những người này là ai?”

“Việc này nói ra thì dài lắm, trong bốn vị kia, Tần công tử là người dẫn đầu, là một người vô cùng khó lường, tỷ tỷ đừng đắc tội với hắn”.

“Tỷ đắc tội với bọn họ làm gì!”

Tề Tư Tư cười nói: “Được rồi, nhanh đi tìm phụ vương đi!”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, ở một bên khác.

Bốn người Tần Ninh, Giản Bác theo nhóm hộ vệ đi lại trong vương phủ.

“Tổ sư thúc, không thì chúng ta tự mình đi tìm đi?”, Tấn Triết mở miệng nói: “Tề Bác bận rất nhiều chuyện, hơn nữa, bên trong thánh quốc Đại Tề, vương thất và hoàng thất có quan hệ rắc rối phức tạp, làm không tốt chúng ta còn bị cuốn vào, cũng rất phiền phức…”

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Phiền phức thì phiền phức thôi!”

“Chúng ta tự mình tìm thì biết khi nào mới tìm được? Nếu như Tề Khánh vương gia có thể giúp chúng ta nói một tiếng với Diệp Quân Uy, như vậy thì đơn giản hơn nhiều”.

Trên thực tế, nếu như Phong Vô Cực vẫn còn mạng lưới tin tức giống như năm đó, có lẽ bây giờ đã tìm được Địch Nguyên.

Trước mắt, Tần Ninh phải tự mình ra ngoài đi tìm.

Nhưng mà Tần Ninh cũng vui vẻ đi lại.

Dù sao thì trong thánh vực Thiên Hồng còn có Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm!

Không biết bây giờ mấy người này như thế nào rồi.

Tần Ninh nhìn vương phủ rộng lớn, nói: “Thánh quốc Đại Tề đã phát triển được nhiều năm như vậy, cũng có được phong thái của bá chủ một phương”.

“Đó là điều đương nhiên”, Giản Bác cười nói: “Nhưng mà, cho dù là như thế cũng không so được với Thánh Thú tông của chúng ta”.

Tấn Triết và Nhan Như Hoạ gật gật đầu.


Trong Thánh Thú tông, từ Địch Nguyên trở lên đều là cấp bậc Thánh Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK