Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khương tộc xong rồi sao...", Khổng Hưu thở dài nói.

Tần Ninh tới trước quan tài bằng đồng, quan sát nó, hai tay hắn nắm chặt, lực lượng khủng bố ngưng tụ lại.

Hắn định mở quan tài đồng ra.

"Khụ khụ...", đúng lúc ấy, sâu trong đại điện yên tĩnh bỗng truyền tới một tiếng ho khan rất nhỏ.

"Ai đó?"

Chín người Tương Chính Thiên dựng tóc gáy, lấy tiên khí của mình ra.

Chỗ này còn có người sống à?

"Khụ khụ... khụ khụ...", tiếng ho khan càng trở nên mãnh liệt hơn.

Lúc này, trong đại điện âm u, đốm lửa trên những cây cột xung quanh bỗng bừng sáng, chiếu rọi cả đại điện.

Chín người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một ông lão đang đứng bên cạnh một cây cột đá.

Ông lão râu tóc bạc phơ, người vừa gầy còm vừa lôi thôi, trên người chỉ mặc một bộ quần áo xám tro cũ nát, người cúi xuống, hai má hốc hác như vỏ cây cằn cỗi, nhìn thoáng qua cứ ngỡ đó là một gốc cây héo hon hóa thành hình người.

Ông lão chống một cây gậy gỗ, tiến từng bước về phía trước.

Đôi mắt ông lão vẩn đục, hình như đang nhìn vào Tần Ninh giữa mười người.

"Nếu ta là ngươi... khụ khụ...", ông lão mới nói một nửa đã ho khan, hồi lâu sau mới khỏi, nói: "Ta sẽ không mở quan tài đồng ra...", thấy ông lão ấy, ngoại trừ Tần Ninh, chín người Bắc Minh Kiết và Tương Chính Thiên đều run người.

Vậy mà trong ngôi mộ Kim Tiên này lại có người sống! Ông già này trông như sắp chết, nhưng ai biết thực lực người ta ra sao?

Mà mười bọn họ cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Nhân Tiên cấp thấp mà thôi! Tần Ninh nhìn về phía ông lão kia, chậm rãi nói: "Vậy nếu ta mở ra thì sao?"

Ông già nghe vậy, cười to nói: "Vậy sợ rằng bọn các ngươi không đi ra được".

Sau khi nghe ông già kia nói xong, Tần Ninh nhìn vào chín người Bắc Minh Kiết, cuối cùng vẫn chậm rãi thả lỏng tay ra.

Hắn đưa mắt nhìn về phía ông lão, dò hỏi: "Nếu chỗ này là mộ của Khương tộc thì ngươi là ai?

Người của Khương tộc đều đã chết ư?"

Nghe hắn nói xong, ông lão bình tĩnh, chậm rãi nói: "Các ngươi đi đi!"

Tần Ninh vẫn kiên trì hỏi: "Người của Khương tộc đều đã chết sao?

Khương Thái Vi đâu rồi?"

Ba chữ Khương Thái Vi vừa được thốt ra, thân thể ông lão bỗng cứng đơ, rồi sau đó ho mạnh, thậm chí gương mặt già nua như vỏ cây kia đỏ bừng.

"Ngươi thân với Khương Thái Vi lắm sao?"

Tần Ninh cảm giác được có gì đó khác lạ.

Ông lão nói tiếp: "Các ngươi đi đi, những kẻ bên ngoài kia, nếu muốn tiến vào đây thì chỉ có chết thôi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK