Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dù sao thời gian tu hành không bằng nàng mà bây giờ đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 8 thì đã vô cùng giỏi giang rồi.

Nếu có thêm thời gian thì 3 tên được gọi là anh tài này căn bản không phải là đối thủ.

Nhưng bây giờ, sự chênh lệch cảnh giới không thể xem thường.

Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, sắc mặt lạnh lẽo.

“Diệp Viên Viên, ngươi rất có thiên phú. Nếu sẵn sàng gia nhập cương quốc Đại Sở ta thì ta có thể cho ngươi một lệnh bài Thánh Vương phủ, tuy không phải là lệnh bài nòng cốt, nhưng ta gia nhập Thánh Vương phủ trở thành đệ tử thân truyền dưới trướng của trưởng lão thì nhất định không để ngươi thiệt thòi”.

Sở Thiên Kiêu nhàn nhạt nói: “Cương quốc Đại Sở ta, năm đó chính là do Sở Vương, 1 trong 7 vương đi theo cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần lập nên, mấy vạn năm truyền thừa, gốc rễ rất thâm sâu”.

“Thế nào?”

Sở Thiên Kiêu nhìn Diệp Viên Viên, từ tốn nói.

Nghe lời này, mọi người cũng hiểu rõ, Sở Thiên Kiêu đang muốn thu phục nhân tài.

Nói đi nói lại, Diệp Viên Viên chính là hoàng thể, thiên phú còn mạnh hơn Sở Thiên Kiêu, tuy tuổi hơi nhỏ một chút nhưng quả thật đáng để lôi kéo.

“Phải biết rằng, 3 hoàng 7 vương, năm đó danh chấn Cửu U, kể cả tứ đại tông môn cũng phải nể mặt. Diệp Viên Viên, ta cho ngươi cơ hội đấy!”, Sở Thiên Kiêu lại nói: “Thế nào?”

“Không thế nào cả!”, chính vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một bóng người bước ra từ trong mộ cổ, trong lòng ôm một người đẹp, lúc này vẻ mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi má lại đỏ bừng, rõ là đang xấu hổ.

Nhan sắc thanh thuần kết hợp với vẻ xấu hổ khiến người ta không thể rời mắt.

“Công tử!”

“Tần công tử”.

Nhìn thấy người này, Diệp Viên Viên, Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm và mọi người đều thở phào một hơi.

Sự xuất hiện của Tần Ninh như một viên thuốc an thần, khiến người ta ổn định tâm trạng.

Lúc này, lão Vệ đứng cạnh Tần Ninh, khom lưng nói: “Đại… công tử… lão hủ giúp ngài thu dọn chuyện vụn vặt này nhé!”

“Không cần!”

Tần Ninh khẽ cười nói: “Lúc trước làm Viên Viên của ta bị thương, bây giờ lại động vào Sương Nhi của ta. Đám người cương quốc này hoàn toàn không để lời nói của ta vào tai mà!”

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi trong lòng, cười lạnh: “Dám động vào người của ta, lần này phải giết bọn chúng để sau này thấy người của ta thì biết điều mà tránh đi!”

Lúc này, ánh mắt Vân Sương Nhi mang đầy vẻ mê muội nhìn Tần Ninh.

Giọng nói không vang dội nhưng mạnh mẽ khiến người khác không khỏi đắm chìm vào đó.

Lão Vệ nghe thấy câu nói này thì cũng hiểu được, Tần Ninh chuẩn bị tự mình ra tay, nên cũng không nói nhiều nữa, lùi ra phía sau, hai tay buông sang hai bên, đôi mắt khép hờ, lưng cong đứng đó, như một ông già gần đất xa trời.

“Lão Vệ!”

“Có!”

Nghe thấy tiếng gọi của Tần Ninh thì hai mắt lão Vệ chợt mở ra, lóe lên tia tinh quang.


“Giúp ta chăm sóc Sương Nhi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK