Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu ta không xuất hiện thì sao mà biết được khách của ta sẽ bị đối xử như vậy chứ?"

Dương Tam Tuần giờ phút này mở miệng, giọng nói lạnh lùng.

Hắn ta đi tới chỗ Tần Ninh, chắp tay cười nói: "Tần công tử, ngại quá, làm cho ngươi cười chê rồi!"

Tần Ninh phất tay tùy ý.

"Ta nhất định sẽ cho Tần công tử một câu trả lời công bằng”.

Tần Ninh cười nói: "Ta đâu cần công bằng chứ? Ta tới nhờ cậy Đại Nhật sơn các ngươi, còn chưa phải là đệ tử của Đại Nhật sơn nữa là. Cùng lắm không được thì ta đi chỗ khác, nhưng mà đệ tử Đại Nhật sơn các ngươi...", Dương Tam Tuần lập tức sáng tỏ.

"Tần công tử xin chờ một lát!"

Lúc này, Dương Tam Tuần quay người lại nhìn đám người kia.

"Tiết Dung nói chuyện điêu ngoa vô lý, làm nhục đồng môn, phạt đi vào núi lửa Đại Nhật trăm năm, không được phép bước ra một bước!"

Lời này vừa nói ra, Tiết Dung tái mét mặt mày, muốn mở miệng, nhưng cũng không dám.

Trước mặt là Dương Tam Tuần.

Đệ tử nòng cốt của Đại Nhật sơn, từ thiên phú đến dung mạo và bản tính đều là số một, là thiên kiêu tuyệt thế.

Càng là con trai của sơn chủ Dương Nhất đại nhân.

Hắn ta còn có nhiều quyền hơn cả rất nhiều trưởng lão.

"Lư Dược ỷ thế hiếp người, ngươi chuẩn bị thành đệ tử nòng cốt à? Vậy thì hoãn lại trăm năm đi, chờ Tiết Dung xuất quan, hai người các ngươi suy nghĩ xong xuôi thì ngươi lại đưa ra nguyện vọng trở thành đệ tử nòng cốt sau nhé!"

Lư Dược cũng tái mặt.

"Còn ông, trưởng lão Tiết Nhân!"

Dương Tam Tuần mở miệng nói: "Ông đến điện Trưởng Lão nói hết tiền căn hậu quả, sau đó xin từ chức, nghỉ ngơi một chút rồi luân chuyển vị trí đi!"

Nghe thế, trưởng lão Tiết Nhân hơi lảo đảo, suýt thì ngã nhào trên đất.

Ba người đều bị xử phạt.

Dương Tam Tuần nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Không biết Tần công tử thấy quy tắc của Đại Nhật sơn chúng ta có công bằng hay không?"

Tần Ninh lại thản nhiên nói: "Chuyện của Đại Nhật sơn các ngươi cũng không liên quan đến ta!"

"Đã đến rồi thì vào ngọn núi của ta nghỉ ngơi đi!"

Dương Tam Tuần mời.

Tần Ninh cũng không khách khí.

Chỉ là lúc quay người nhìn Tề Thải Nguyệt, hắn lại cười nói: "Ta đã chẩn đoán xong cho cô rồi đấy!"

Tề Thải Nguyệt ngẩn người.

Dương Tam Tuần cũng ngẩn người.

"Với tư chất cùng tích lũy của cô thì hoàn toàn đủ khả năng ngưng tụ nhất phách, chỉ là võ giả chúng ta cần một loại khí thế không sợ, hướng về phía trước. Cô còn chưa diệt trừ được khúc mắc trong lòng thì rất khó đánh vỡ vách ngăn đó".

"Hôm nay chịu một cái tát của kẻ này cũng coi như giúp cô đánh vỡ được cái vách ngăn đó".

"Với thiên phú của cô, ngắn thì ba ngày, lâu là một tháng, chắc chắn sẽ đến cảnh giới Địa Thánh".

"Quay về bế quan đi!"

Tề Thải Nguyệt lại sửng sốt.

"Cảm ơn Tần Ninh công tử!"

"Không cần cảm ơn ta!"

Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: "Xem là phí dẫn đường của cô cho hai sư đồ chúng ta mấy ngày qua!"

Sư đồ hai người rời đi.

Dương Tam Tuần giờ phút này lại nhìn Tề Thải Nguyệt một cái rồi nhìn Tần Ninh ở phía trước, sau đó hơi đăm chiêu, lại vội vàng đuổi lên.

Tiết Nhân! Tiết Dung! Lư Dược! Sắc mặt của ba người giờ phút này còn trắng hơn quả cà, ủ rũ không thôi.

Tề Thải Nguyệt nhìn Lư Dược, đi ra phía trước, vươn tay ra tát một cái vào mặt kẻ này.

"Đây là ngươi nợ ta, Lư Dược, sau ngày hôm nay, hai chúng ta đường ai nấy đi!"

Sau đó, Tề Thải Nguyệt quay người, sảng khoái rời đi.

Tần Ninh nói không sai! Võ giả cần phải thẳng tiến không lùi! Trong lúc bất tri bất giác, Lư Dược đã trở thành tâm bệnh của cô ấy.

Ngày hôm nay, cái tát này của Lư Dược đã chữa hết tâm bệnh của cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK