Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Cố Thanh Nhan cũng hiểu được, lấy tính cách của Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, không có khả năng không nhìn ra đây là nhà họ Cố cố ý sắp xếp.

Tần Ninh lại cười nói: "Chuyện bình thường thôi, không có gì phải xin lỗi, hơn nữa..."

Hơn nữa tên Trần Nhất Mặc kia còn đang rất hưởng thụ kìa!

Mấy trăm năm, vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện trước mặt người ta, sao Trần Nhất Mặc có thể không được nắm lấy cơ hội, trắng trợn khoe khoang năng lực của mình được?

Lúc này Tần Ninh cười nói: "Có bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt không? Có thể cho ta xem một chút không?"

"Đương nhiên có thể".

Tuy Cố Thanh Nhan cảm thấy giữa hai người Trần Nhất Mặc và Tần Ninh, Trần Nhất Mặc là chủ, Tần Ninh là bộc, thế nhưng dù sao Trần Nhất Mặc có chút lợi hại, cô ấy cũng rất khách khí với Tần Ninh.

Cố Thanh Nhan lấy ra một quyển trục, quyển trục kia mở ra, bản đồ của dãy núi Lạc Nguyệt xuất hiện, mà ngay sau đó, từng luồng khí Chí Tôn ngưng tụ, những dãy núi kia nhô lên rất sống động, hiện ra ở giữa không trung.

Tần Ninh nhìn bản đồ dãy núi với sắc mặt bình tĩnh, dần dà ánh mắt lại sáng rực, ẩn chứa vài phần ngạc nhiên, mà cuối cùng lại mỉm cười, thở ra một hơi.

"Hay cho một dãy núi Lạc Nguyệt!"

Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng.

Đội ngũ mênh mông cuồn cuồn của nhà họ Cố lên đường, lúc đi tắt qua một dãy núi nhỏ, chim muông rối rít đáp xuống, mọi người chỉnh đốn trong chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường.

Trần Nhất Mặc đi xuống từ trên người Thanh Vũ Viêm Ưng, bên cạnh có bốn vị đại sư đi theo.

Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên, Lý Kỳ, Ngụy Lạc, Mông Diêu đều có mái tóc hoa râm, già cả suy yếu, nhưng lúc theo Trần Nhất Mặc đi xuống khỏi Thanh Vũ Viêm Ưng lại ngoan ngoãn đi sau lưng hắn ta, vẻ mặt tươi cười.

Tần Ninh và Cố Thanh Nhan đang đứng cùng nhau, cũng thấy một màn này.

Cố Thanh Nhan hơi sững sờ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này Trần Nhất Mặc đi tới trước mặt Tần Ninh và Cố Thanh Nhan, khẽ mỉm cười nhìn Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng tự đắc.

"Bốn vị, vừa rồi những gì ta đã nói đều là bí mật không được truyền ra ngoài, hy vọng bốn vị nhớ kỹ!", Trần Nhất Mặc đứng chắp tay, dáng vẻ như cao nhân, nói: "Được rồi, ta cũng đã mệt mỏi, các ngươi tự đi tiêu hóa đi".

Lý Kỳ nhìn về phía Trần Nhất Mặc, chắp tay nói: "Trần đại sư vất vả rồi, lúc trước lão phu có nhiều xúc phạm, lão phu cũng không cố ý, mong Trần đại sư không để ý".

Cố Hải Uyên cũng nói: "Trần đại sư có gì dặn dò thì cứ mở miệng bất cứ lúc nào cũng được, chúng ta nhất định sẽ làm theo!"

Trần Nhất Mặc khoát tay, lúc này bốn người mới quay đầu rời đi.

Mà Cố Thanh Nhan thật sự ngây ngẩn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì?

Cố Thanh Nhan cười nói: "Trần công tử nghỉ ngơi đi, ta cáo từ trước".

Cô ấy nói rồi xoay người rời đi, vội vàng đi gặp cha mình.


"Cha... Chuyện gì xảy ra vậy?", Cố Thanh Nhan thấy cha liền há mồm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK