Sức mạnh bàng bạc trong cơ thể Tần Ninh mới phóng thích ra.
Ánh thương và ánh kiếm khóa chặt hồn phách thể của hắn.
Nhưng ở bên ngoài lại có một xích sắt khóa chặt hai ảnh thương – kiếm.
Sau đó, Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương sẽ không thể tiếp tục cắn nuốt sức mạnh của hồn phách hắn nữa mà là cắn nuốt Tịnh Ma Châu Đan.
Lúc này, ánh thương cùng kiếm ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh đã biến mất.
Nhưng chúng vẫn còn y nguyên ở trong hồn phách thể của Tần Ninh.
Tạm thời coi như ổn định.
Ít nhất thì tính mạng không đáng lo nữa.
Nhưng tiếp theo nên làm thế nào thì lại rất khó...
Một khi ra tay thì sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh hồn phách, lúc đó cũng khiến cho sức mạnh của sáu viên Tịnh Ma Châu Đan tiêu hao càng nhanh.
“Đau đầu thật đấy!”
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Phải làm sao mới ổn đây...”, thời gian tiếp theo cần suy nghĩ thật kỹ mới được.
Hơn nữa bây giờ tìm được Lý Huyền Đạo, hắn cũng có thể cắn nuốt và dung hợp lột xác Thanh Vân Kiếm Đế.
Nhưng nếu bây giờ dung hợp thì lực cắn nuốt của Diệt Hồn Kiếm cùng Phệ Phách Thương cũng sẽ tăng cao.
Nên dung hợp vào lúc này sẽ là một sự sai lầm.
Chỉ có thể chờ thôi!
“Huyền Đạo!”
“Hiến Chi!”
Tần Ninh lúc này gọi một tiếng.
Không bao lâu, chỉ có một người từ bên ngoài sơn cốc đi vào.
“Sư tôn tỉnh rồi ạ!”, Ôn Hiến Chi đi ra, cười nói: “Tứ sư đệ đi làm chút việc, người của Nhất Kiếm Các đều đã về, tứ sư đệ quay lại thánh vực Thiên Kiếm để sắp xếp mấy thứ”.
“Ừ!”
Tần Ninh nói: “Ta bế quan bao lâu rồi?”
“Nửa năm ạ!”
Ôn Hiến Chi đáp.
Nửa năm.
Tần Ninh vừa định nói thì đã có mấy thanh âm xé gió vang lên.
Một đám người xuất hiện.
Hai người đứng đầu nhanh chóng tiến tới.
“Tham kiến tiên sinh”.
“Tham kiến tiên sinh”.