Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, lão Vệ chỉ cười không nói nữa.

“Kiếm Âm Sơn, được xưng là Kiếm Thánh, đây là điều ta chưa hề nghĩ tới, chẳng qua kiếm thuật của tên nhóc đó đúng là tài năng. Năm đó ta quát nó vì tội lấy kiếm đạo sát phạt để đi vào con đường kiếm đạo, nó tức quá bèn rời đi. Ban đầu ta đúng là rất giận, khiến cho cả tên nhóc Thanh Vân cũng giận theo, đuổi nó ra khỏi môn hạ”.

“Có lẽ Âm Sơn oán trách ta lắm!”

“Sự thực chứng minh, nó không sai, là ta quá võ đoán”.

Tần Ninh thấp giọng nói, thở dài.

“Công tử chưa chắc đã sai”.

Lão Vệ lại đáp: “Kiếm Âm Sơn đạt được thành tựu Kiếm Thánh, nhưng sau hắn ta ra thì vẫn chưa nghe nói Kiếm gia có xuất hiện thêm kỳ tài kiếm thuật gì cả. Sự thật chứng minh, đạo kiếm sát phạt cũng không thích hợp với Kiếm gia của hắn ta”.

“Nhưng lại hợp với Kiếm Âm Sơn mà!”, Tần Ninh nhìn lão Vệ nói: “Không đúng sao?”

“Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm, nếu Kiếm Âm Sơn chưa chết thì gỡ mối hiểu lầm này là được. Lão hủ nghĩ hắn ta cũng biết trong số các đồ tôn thì Đại Đế ngài yêu thương nhất chính là hắn ta, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch”.

“Thật ra ta yêu thích thằng nhóc này nhất, nói năng thận trọng mà làm việc thì rất đáng tin”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Thôi, chuyện cũ đã qua, ta thân làm sư tổ, xin lỗi đồ tôn cũng chẳng phải chuyện gì khó”.

“Haha...”

“Đột nhiên phát hiện ta rất già rồi”, Tần Ninh lại nói: “Uyên Nhi gặp chuyện không may, ta áy náy vô cùng, cho nên ta không muốn Thanh Thạch xảy ra chuyện, cũng không muốn Âm Sơn gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Có lẽ, ta thật sự già rồi...”

“Công tử còn trẻ lắm mà!”, lão Vệ cười nói: “Mới mười bảy tuổi chứ gì đâu, mà bên cạnh còn có hai nàng xinh đẹp...”

Nghe đến đây, Tần Ninh thâm sâu lườm lão Vệ: “Lão Vệ, ông có nhớ năm đó ta huấn luyện Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch cùng Kiếm Âm Sơn và thiết kế ra một Bát Quái Đồ...”

“Công tử, lão hủ sai rồi!”

Lão Vệ thành kính nói.

“Ta thấy ông nằm mấy vạn năm nên đầu cũng hỏng bớt đi rồi đấy, thân thể cũng cứng ngắc. Qua mấy hôm nữa, Đại Hoang Cổ mở ra, ta sẽ cho ông hoạt động gân cốt chút!”, Tần Ninh cười híp mắt.

Nghe đến đây, lão Vệ liền run rẩy. Hình như có chuyện gì tồi tệ sắp xảy ra rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK