Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vạn Tử Hàng đâu, ra đây cho ta”.

Một giọng nói hùng hậu tức khắc vang lên.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đan bào.

Mà bộ đan bào này, hai bên cầu vai đều thêu bốn đường hoa văn màu vàng

Tám đường hoa văn vàng kim.

Là minh chứng cho một vị đan sư có khả năng luyện ra huyền đan bát phẩm!

Đây là thứ đại diện cho địa vị của họ.

“Đại sư Lê Lịch!”

Vạn Tử Hàng đi ra phía trước, cười nói: “Đại sư Lê Lịch, đã lâu không gặp, người tới thành Thiên Giao, tại hạ không kịp nghênh đón, thật sự là...”

“Cút đi!”

Lời Lê Lịch nói ra không chút khách khí.

Thế nhưng Vạn Tử Hàng vẫn không hề tức giận.

Chưa tính đến việc sư phụ của đại sư Lê Lịch chính là Ngụy Việt tiên sinh.

Chỉ dựa vào chính bản thân đại sư Lê Lịch thôi, kia là Huyền Đan Sư bát phẩm đấy, là Huyền Đan Sư hàng đầu của đại lục Vạn Thiên.

Ở trong Vạn Thiên Các, đan sư chính là trung tâm.

Địa vị của Vạn Tử Hàng so ra vẫn kém vị Lê Lịch đại sư này.

Lúc này, Lê Lịch nói năng không hề khách khí: “Sư tôn của ta đâu? Người quỳ gối trước một tên tiểu tử Vạn Nguyên Cảnh, sao các ngươi còn không mau bắt tên nhãi nhép kia, rồi giết hắn đi?”

“Dẫn ta đi!”

“Việc này...”, Vạn Tử Hàng bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Những việc này, chỉ sợ là có gì đó hiểu lầm, đại sư Lê Lịch...”

“Hiểu lầm hả? Hiểu lầm to lớn đến mức nào cũng không thể bắt sư tôn của ta quỳ gối trước mặt một tiểu bối như vậy được!”

Nghe vậy, Vạn Tử Hàng chửi thầm trong lòng.

Là kẻ nào truyền tin cho vị này biết vậy?

Đúng là đồ thất đức!

Ai chẳng biết Lê Lịch là đệ tử tâm đắc của Ngụy tiên sinh, Lê Lịch gần như là cúi đầu nghe theo lời của Ngụy Việt tiên sinh, kính trọng như cha ruột của mình.

Nay ông ta biết được tin này, không dựng ngược lên mới là kỳ quái.

“Dẫn bổn tọa đi!”

Lê Lịch quát.

"Vâng vâng vâng".

Vạn Tử Hàng lúc này thực sự đau đầu.

Như này tính là chuyện gì chứ!

Vạn Tử Hàng vội vàng kéo Vạn Thiển Thiển lại, nói nhỏ: “Mau đi tìm Khuynh Tuyết cô cô của con đi!”

Vạn Khuynh Tuyết và Tần Ninh vẫn còn có chút giao tình.

Nếu bây giờ cứ đi một cách lỗ mãng như vậy, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Khuynh Tuyết cô cô không có ở đây...”

Vạn Thiển Thiển bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày trước đã rời khỏi rồi, nói là qua vài ngày nữa sẽ quay trở lại, bảo cha cứ chống đỡ trước”.

Gì cơ?


Vạn Tử Hàng muốn chửi ầm lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK