Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Ninh năm đó đối với Phong Vương giống như bản thân mình.

Vật này sớm được Phong Vương cả ngày lẫn đêm tôi luyện, ngưng tụ hơi thở Vương Giả Phong Vương.

Lúc này bộc phát, uy lực đủ để nghiền ép một vị Vương Giả.

Chỉ có điều hơi thở Vương Giả này xuất hiện, Xích Dương Long Luân cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Lúc này thân ảnh Lý Nhất Phong ngưng tụ kia hóa thành một hư ảnh.

Hư ảnh đó nhìn về phía Tần Ninh khẽ mỉm cười, cung kính khom người, hoàn toàn tán loạn.

Bầu trời lúc này yên tĩnh trở lại.

Nhưng mọi người không thể nào bình tĩnh.

Lôi Vương chết! Dục Vương chết! Một ngày trong Tru Ma cốc hai Đại Vương Giả chết.

Đại lộ thiên địa lúc này cũng xuất hiện chấn động.

Đại lục Huyền Thiên ở khu vực phía tây đại lục Vạn Thiên, mênh mông vô tận không thua gì đại lục Thiên Ngoại hùng vĩ.

Lúc này bên trong một tòa cung điện ở đại lục Huyền Thiên, một thân ảnh khẽ run lên.

“Hai vị Vương Giả bỏ mình…”, cho dù cách ngàn vạn dặm xa xôi.

Nhưng Vương Giả chết, cảnh giới Cường Giả mạnh mẽ vẫn có cảm ứng.

Người nó một thân trường sam huyền y, khí độ bất phàm, người đó đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Bên từ đại lục Thiên Ngoại kia… ai chết…”

Vương Giả vốn dĩ thưa thớt.

Chết một người, vậy thì tuyệt đối sẽ dẫn đến chấn động lớn.

Huống chi còn chết hai người.

Đồng thời bên Tuyết Vực Băng Nguyên của đại lục Vạn Thiên.

Tuyết Vực Băng Nguyên ở vùng cực nam đại lục Vạn Thiên.

Thời tiết dị thường lạnh như băng, nhất là vùng tiếp giáp đại lục Phong Tuyết, quanh năm tuyết trắng tung bay, hết sức lạnh lẽo.

Lúc này trên một đỉnh núi tuyết.

Một lão giả mặc áo gai vải thô, đứng yên trên núi tuyết, nhưng không cảm thấy lạnh chút nào.

“Hai Đại Vương Giả chết rồi…”

“Nhiều năm như vậy, ngoại trừ chín vạn năm trước lúc U Vương còn tại thế, chưa bao giờ Vương Giả bỏ mình…”, lão giả mắt yếu chân chậm, khí tức lâu dài, lão ta hít một hơi.

“Trời đất này… chẳng lẽ lại sắp loạn?”

“Thành thánh thành thánh… con đường thành thánh rốt cuộc ở đâu?”

“Thế gian đại loạn, vừa mới có thiên mệnh xuất thế, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn, Cực Uyên Ngọc, bốn người bọn ta chính là Thiên Vương Vạn Thiên, nhưng cuộc đời này thật sự có thể đi đến bước thánh nhân không?”

Lão giả ngẩng đầu nhìn trời.

Tinh không mênh mông, trong ngân hà Cửu Thiên này thánh nhân ở nơi nào?

Thiên địa chung quy là mênh mông vô ngần, khiến cho không ai có thể phỏng đoán.

Đồng thời bên đại lục Đông Thiên! Đại lục Đông Thiên thuộc phía đông Vạn Thiên, trên thực tế so với các nơi khác trên đại lục Vạn Thiên thì cường thịnh hơn.

Đại lục Đông Thiên khu vực rộng rãi, không cần phải nói.

Mà nơi đây ra đời hai đại thế lực siêu cấp.

Đạo quán Thái Cực! Ngư Hư tông! Lúc này trong một thành nhỏ bên trong đại lục Đông Thiên.

Hai thân ảnh nhìn nhau ngồi xuống, nâng cốc nói chuyện.

Chỉ là đột nhiên thân ảnh hai người đền khẽ run rẩy.

“Hai Đại Vương Giả chết rồi… là Chấn Thiên Vương hay Vũ Vương?”

Cảm thấy đến từ bên kia đại lục Thiên Ngoại.

Hai người đến nhìn lẫn nhau.

“Hư Vương, ngươi nghĩ sao?”

“Có lẽ đều không phải là”.

Một người khác từ từ nói: “Trấn Thiên Vương mạnh hơn chúng ta, chắc hẳn không phải Trấn Thiên Vương”.

“Cực Sinh Bi, bây giờ Cực Thiên Vương trong đạo quán Thái Cực của ngươi chắc hẳn biết”.

Người hỏi nhàn nhạt cười nói: “Cực Thiên Vương đại nhân đã lâu không xuất thế, bây giờ đạo quán Thái Cực một mình ta chống đỡ…”

“Hai vị Vương Giả chết không phải chuyện đùa”.

“Đại lục Thiên Ngoại… xảy ra chuyện gì?”

Hư Vương cười nhạt nói: “Chuyện đại lục Thiên Ngoại bọn ta cũng không dễ tra hỏi”.

“Nếu không, bỗng dưng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK