Lúc này, nhìn thấy chiến trận lớn như vậy, Tần Ninh nhức đầu một trận.
“Thật sự không phải ta đến gây chuyện, chỉ là gặp Trấn lão đầu, các ngươi còn đến nỗi như vậy sao?”
Tần Ninh cạn lời, tay đỡ trán, nhức đầu nói.
Bản thân đã rất khách khí rồi! Nhưng mấy người này lại không khách khí!
“Tại hạ là Lục Dung Nguyên quản sự ngoại sơn, không biết các hạ muốn làm gì? Nếu đến Thiên Ngoại Tiên ta gây chuyện thì đến nhầm chỗ rồi!”
Giọng điệu Lục Dung Nguyên không tốt.
Người giống như Tần Ninh, Lục Dung Nguyên thấy qua quá nhiều.
Tự cho rằng thân phận không đơn giản, thực lực không đơn giản, đi tới Thiên Ngoại Tiên coi mình là nhân vật lớn.
Nhưng kết quả cuối cùng, mấy người này đều bị đánh rất thảm.
Kẻ hồ đồ ngu xuẩn thậm chí sẽ chết.
Ai dám nói không phải Thiên Ngoại Tiên?
Khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Ngoại Tiên, đó chính là tự tìm cái chết.
“Các hạ vẫn nên rời đi, Thiên Ngoại Tiên ta không hoan nghênh!”
Lục Dung Nguyên hừ nói: “Nếu không cũng đừng trách bọn ta hạ thủ không lưu tình!”
“Không lưu tình, ngươi sao không lưu tình?”
Cửu Anh lúc này quát lên: “Cũng nói rồi, là tới thăm, thông báo một tiếng khó khăn như vậy?”
“Ta thấy các ngươi chính là cao cao tại thượng quen rồi, ngứa đòn!”
“Láo xược!”
Lục Dung Nguyên nhìn về phía Cửu Anh, quát lên: “Nào đến lượt tên súc sinh ngươi nói chuyện”.
Lời vừa nói ra, Cửu Anh hoàn toàn nổi giận.
“Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh!”
Lời quát xuống, một móng vuốt Cửu Anh chộp tới.
Lục Dung Nguyên hừ khẽ một tiếng, một quyền phất ra.
Nhưng một khắc sau, trong phút chốc quyền ảnh bể tan tành.
Móng vuốt kia dễ như trở bàn tay bắt ông ta, đá đến trước thang trời Thiên Hoàng cung.
Chỉ là nửa người ở trên thang đá, nửa người lại bay giữa không trung.
Lục Dung Nguyên vội vàng nắm được cái thang, bò bên bờ Nguyên Hoàng cung.
Lúc này Tần Ninh một tay nhấc vạt áo, người ngồi xuống, nhìn về phía Lục Dung Nguyên nói: “Đi bẩm báo với người ngoại sơn hoặc người của trung tâm, thậm chí là Thất Tiên, nói với bọn họ Tần Ninh viếng thăm!”
Lục Dung Nguyên lúc này ngơ ngác xuất thần.
Sau lưng, hơn mười võ giả đội chấp pháp cũng ra tay.
Nhưng lại bị Cửu Anh một hơi thổi tan, nhốn nha nhốn nháo.
“Rất mạnh! Tên súc sinh này… không, con huyền thúc này chí ít là cấp bậc đứng đầu cảnh giới Quy Nhất.
“Nghe thấy chưa?”
Lúc này, Tần Ninh lại mở miệng.
Lục Dung Nguyên vội vàng gật đầu nói: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi…”, Lục Dung Nguyên thở hổn hển từng ngụm.
“Nghe thấy thì đi đi!”
Lời vừa dứt, thân ảnh Lục Dung Nguyên rơi xuống.
Cuối cùng ổn định cơ thể cách mặt đất trăm mét.
Lục Dung Nguyên không nói hai lời, ông ta đi sâu vào trong Thiên Ngoại Tiên.