Lục Kha là thủ lĩnh của một tông môn nhỏ, đương nhiên ra lệnh một phát là thuộc hạ nghe lời răm rắp.
Nhưng hắn ta thì không phải.
Tần Ninh cũng không nói gì.
Lý Tồn Tiên nói tiếp: "Nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và người của Thiên Hồng Bang cũng ở đây, Tần huynh đệ cẩn thận chút".
"Ừm...", thật ra Tần Ninh đã thấy người của nhà họ Cảnh.
Những người đó cũng thấy hắn.
Chỉ là hiện giờ ba phe đều đang tập trung chú ý vào Huyết Liên, không quan tâm tới hắn.
Lục Kha thì thầm: "Vừa có người hái hạt sen nhưng mới đi vào thung lũng đã bị Huyết Trì hút khô, chết thảm rồi".
Tần Ninh nghe vậy bèn quan sát thung lũng.
Trên thung lũng rộng lớn nở từng gốc Cửu Diệp Huyết Hồng Liên tươi tắn và bắt mắt khiến người ta không thể không ngắm nhìn.
Nước hồ màu đỏ dưới lá sen càng khiến lòng người kinh hãi.
Ai cũng sởn tóc gáy khi nhìn lá sen đỏ và hồ nước đỏ trong thung lũng ấy.
Người nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang tập trung một chỗ, hình như đang bàn bạc kế sách.
Tần Ninh thì đứng cạnh mấy người Lý Tồn Tiên, Lục Kha, chỉ giữ im lặng.
Không lâu sau, dường như ba phe nhà họ Cảnh, nhà họ Tề và Thiên Hồng Bang đang thảo luận xong.
Ba người Cảnh Hạo Trung, Cảnh Vân Sênh, Cảnh Dung bước sang một bên, tung chưởng tóm lấy ba người.
"Các ngươi làm trò gì đấy?"
Ba võ giả tán tu bị bắt đều hoảng hốt ra mặt.
Bọn họ đều có cảnh giới Tiểu Thiên Tôn nhưng chẳng thể làm gì trước một Đại Thiên Tôn cả.
"Ngươi xuống hái hạt sen cho ta".
Cảnh Hạo Trung hừ lạnh, ra lệnh.
"Không đi, đi có mà chết à!"
"Không đi? Không đi cũng chết thôi!"
Cảnh Hạo Trung đe dọa: "Dù sao cũng phải có người mở đường thì bọn ta mới tìm được cách chứ!"
"Có đi hay không cũng chết, thôi thì đi cho rồi!"