“Dựa vào ta là con cháu nhà họ Linh”.
Linh Phi Dương hừ một tiếng, hai tay đồng thời xuất hiện hai thanh chiến chuỳ.
Tổng thể thanh chiến chuỳ kia dài chừng một mét, chuôi chuỳ được rèn từ thép tinh luyện, đầu chuỳ còn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, to ước chừng đầu trẻ con.
Linh Phi Dương cầm chiến chùy trong tay, nhìn qua có khí chất bá đạo hơn.
Thấy một màn như vậy, Hứa Thành Phong cười nhạo, trong tay y ngưng tụ nên một thanh trường thương.
Hai người đối mặt, trong nháy mắt đã giao chiến.
Nhà họ Dương đang ngồi xem cuộc chiến ở phía trên đài.
Dương Từ Lai mỉm cười nhìn người phụ nữ che mặt đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nói: “Nguyên tiểu thư, những võ giả cảnh giới Tiểu Chí Tôn giao chiến vừa rồi, có ai lọt được vào mắt của ngươi không?”
Nguyên Sơ Liễu che mặt, giọng điệu linh hoạt nói: “Trong bảy quận, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, quả thật là không tầm thường”.
Dương Từ Lai mỉm cười nói: “Hứa Thành Phong, Linh Phi Dương này chính là thiên kiêu đứng đầu của nhà họ Hứa và nhà họ Linh, Nguyên tiểu thư cho rằng ai có thể chiến thắng?”
Nguyên Sơ Liễu nhìn thoáng qua sân đấu, thản nhiên nói: “Hẳn là Linh Phi Dương!”
Lời này vừa nói ra, Dương Từ Lai khẽ nhíu mày.
Từ tin tức mà ông ta nắm được, Hứa Thành Phong bước vào cảnh giới Tiểu Chí Tôn hậu kỳ sớm hơn Linh Phi Dương.
Theo lý, thiên phú của Hứa Thành Phong cũng không kém, tương đương với Linh Phi Dương, lại bước vào Tiểu Chí Tôn hậu kỳ sớm hơn, khả năng Hứa Thành Phong thắng hẳn là lớn hơn mới phải.
Dương Từ Lai cũng không để ý đến những cái này nữa, ông ta nói tiếp: “Lần này Nguyên tiểu thư đại diện cho Phù Dung lâu đến đây, nếu như nhìn trúng thiên kiêu nào, Nguyên tiểu thư có thể đi tiếp xúc thử xem, ta nghĩ, bọn họ sẽ vô cùng nguyện ý tiến vào”.
Trong Linh Nguyên Châu có tam đại bá chủ.
Nhà họ Linh.
Nhà họ Liễu.
Phù Dung lâu.
Ba phương bá chủ này, những năm vừa qua chưa bao giờ tuyển chọn đệ tử ở trong bảy quận.