Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa đến lúc đó, từng tên đồ đệ đều gọi sư phụ mình, đoán chừng chín tên đồ đệ này cũng sẽ mặt đầy ngơ ngác! Nghĩ đến đây, Tần Ninh cũng hiểu ý cười một tiếng.

“Ngươi cười cái gì?”

Lăng Loạn đạo nhân lại vội vàng nói: “Ta không đùa đâu, lời ta nói là lời thật lòng, mặc dù không quá hiểu đan thuật, nhưng phương pháp này… rõ ràng không bình thường…”

Tần Ninh cười nói: “Đương nhiên ta biết!”

“Được rồi, mặt trời lặn đằng tây, bắt đầu đi!”

Ba hồn của Lăng Loạn đạo nhân đã để lộ ra ngoài cả ngày.

Tần Ninh mở miệng nói: “Bảy ngày này ngươi đừng thu ba hồn của ngươi vào trong đó, nếu không độc tố ba hồn không tan đi được, ngươi lại thu hồi hồn hải, vậy sẽ khiến cho độc tố trở lại”.

“Ừ ừ!”

Lúc này bên trong lò luyện đan truyền ra từng đường hương đan.

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tiếp theo, bắt đầu dựa theo ta nói, từng bước một…”

“Ừm!”, Lăng Loạn đạo nhân gật đầu.

Lúc này vẻ mặt Tần Ninh nghiêm túc.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Lăng Loạn đạo nhân cũng phát hiện ra ba hồn trong cơ thể mình nhẹ nhàng bộc phát, ánh sáng màu đen kia cũng dần dần lui bước.

Cho đến ngày thứ bảy.

Sắc mặt Lăng Loạn đạo nhân trở nên hồng hào, sức mạnh trong ba hồn cũng dần khôi phục lại.

Sức mạnh hình như đã quay về rồi.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần ung dung.

Lăng Loạn đạo nhân lòng cũng tràn đầy vui mừng.

Được rồi! Sắp được rồi! Ông ta có thể cảm nhận được.

Ngày hôm nay mặt trời lặn đằng tây.

Ba hồn của Lăng Loạn đạo nhân thu vào bên trong cơ thể, sắc mặt mang theo mấy phần sung sướng.

“Làm phiền Tần công tử bảy ngày rồi!”

Lăng Loạn đạo nhân chắp tay cười nói.

“Khách khí rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Lò luyện đan này không tệ, ta thu lại!”

Da mặt Lăng Loạn đạo nhân co rút.

Trắng trợn như vậy không biết xấu hổ sao?

Quá vô liêm sỉ?

Nhưng Tần Ninh không quan tâm.

“Nếu độc tố đã biến mất, lão đạo sĩ xin được cáo lui trước!”

Lời Lăng Loạn đạo nhân vừa dứt, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.

Lúc này Tần Ninh lại hơi sững sờ.

Chạy quá nhanh! Thật sự quá nhanh!

“Ta… còn chưa nói hết…”, Tần Ninh lẩm bẩm, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Tên nhãi này, ta cứu mạng ngươi, không lời cảm ơn liền chạy ngay?

Cửu Anh ở trên vai Tần Ninh, mặt đầy oán hận nói: “Đạo sĩ thúi không có lương tâm!”

“Được rồi, không quan tâm hắn nữa, bảy ngày nay ta cũng đã luyện chế không ít thánh đan nhất phẩm và nhị phẩm, quay về phải cho mấy tên kia một vài lợi ích, nếu không khỏi cần làm việc”.

Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, hắn nhìn về phía Cửu Anh cười nói: “Đi, quay về!”

Bên kia.

Lăng Loạn đạo nhân phủi áo đạo sĩ của mình, mắng chửi không ngừng.

“Không biết xấu hổ!”

“Tên Tần Ninh da mặt thật dày, chữa bệnh cho lão tử, còn lấy đi dược liệu lão tử cất giấu!”

“Bảy ngày nay đã luyện chế không dưới trăm viên thánh đan nhất phẩm và nhị phẩm nhỉ?”

“Một phần nhỏ là để cứu mạng ta, nhưng phần lớn là hắn giữ lại, nuốt lò luyện đan của ta, nuốt dược liệu của ta, thật không biết xấu hổ!”

Dọc theo đường đi, Lăng Loạn đạo nhân mắng chửi không ngừng, rõ ràng là quá giận.

Nhưng tức giận thì tức giận thôi.

Mạng giữ được còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.

Sắc mặt Lăng Loạn mang theo mấy phần ổn định.

“Tần Ninh ơi là Tần Ninh… tiểu tử ngươi…”, Lăng Loạn đạo nhân thở dài, trên mặt khẽ cười.

“Lâu rồi không vui sướng như vậy, uống một ly đã, đi ung dung tự tại trước!”


Lời vừa dứt, thân ảnh Lăng Loạn đạo nhân chợt lóe, biến mất không thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK