Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh nhìn về phía U Vân Tiêu, cười nói: “U Vân Tiêu tiền bối đừng kích động, ta giết người này xong ngươi sẽ biết, thật ra, con trai ngươi đã sớm chết rồi!”

Tần Ninh vừa nói xong, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh dao, ngay sau đó, lưỡi dao lập tức đâm vào ngực U Tịch.

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết thấu tim gan vang lên.

Hai mắt U Tịch đỏ sậm, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, dáng vẻ đằng đằng sát khí nói: “Đồ khốn kiếp, ngươi dám giết ta, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”

“Vì sao ta không dám?”

Giờ phút này, U Vân Tiêu phẫn nộ, bóng người hắn ta chợt loé, quát lớn: “Tần Ninh, ngươi muốn chết!”

Ầm..

Âm thanh nổ tung trầm thấp vang lên.

Thánh trận vỡ nát, U Vân Tiêu lập tức xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, đánh ra một chưởng.

Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng màu đỏ đậm cũng xuất hiện ở phía trước Tần Ninh, từng chiếc linh vũ bá đạo nháy mắt phóng ra, đánh lui U Vân Tiêu.

Đúng là Xích Vũ Thiên Phong Điêu!

Tần Ninh thấy vậy thì cười nói: “Chó cùng rứt giậu sao? Ta thích nhìn thấy dáng vẻ này của các ngươi!”

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đã rút thanh dao ra rồi tiếp tục đâm xuống.

“Ta tinh thông đan đạo, cho nên, ta sẽ không dễ dàng giết chết kẻ này như vậy, mỗi một dao đều từ từ bòn rút sức sống của hắn ta, ta muốn xem xem, rốt cuộc là hắn ta chết rồi mới bại lộ thân phận hay là không nhịn được đau đớn mà trực tiếp hiện ra nguyên hình!”

Tần Ninh nhìn về phía Xích Vũ Thiên Phong Điêu, cười nói: “Tiểu Phong Phong, ngươi giúp ta trông chừng, bất kể Thánh Vương nào đến gần, ngươi cứ dùng toàn lực ngăn cản lại”.

Thân hình của Xích Vũ Thiên Phong Điêu đột nhiên hóa thành kích thước mười mét, bay xung quanh Tần Ninh.

U Vân Tiêu bị Xích Vũ Thiên Phong Điêu đánh lui, sắc mặt hắn ta trầm xuống.

Mà giờ phút này, Tần Ninh đã đâm vào nhát thứ ba, nhát thứ tư.

Tiếng kêu la của U Tịch vang vọng bên trong sơn cốc.

Những người xung quanh thấy một màn như vậy, không ai mở miệng nói gì.

Yến gia, Diệp tộc đều vui vẻ xem náo nhiệt.

Cửu U Đài đối đãi với Tần Ninh, cũng có thể xem như là khách khách khí khí.

Bọn họ cũng không biết, tại sao Tần Ninh lại đột nhiên nổi điên lên muốn giết U Tịch.

Mặc dù thân phận của U Tịch không cao quý bằng U Phần, nhưng hắn ta cũng là con trai của U Vân Tiêu, là thiên kiêu của Cửu U Đài, thân phận địa vị không thấp.

Tần Ninh muốn làm gì?

Bọn họ không biết, cũng lười quản.

Bảy vị Thánh Vương của Cửu U Đài đều ở đây, Tần Ninh dám phách lối?

Cứ tiếp tục phách lối như vậy đi!

Tốt nhất là Tần Ninh bị giết, Cửu U Đài tổn thất vài vị Thánh Vương, điều này vô cùng có lợi đối với bọn họ!

Tần Ninh nhìn U Tịch cả người đầy máu tươi, vẻ mặt thản nhiên cầm thanh dao, lau lau vạt áo trắng của mình.

Tần Ninh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại giống như ác ma đến từ địa ngục, làm cho tinh thần U Tịch hoảng sợ.

“Cha…Cứu ta…”

U Tịch khàn giọng nói.

“Tần Ninh, đồ khốn nạn”.

U Vân Tiêu gầm lên.

U Hồn Thiên cũng lớn tiếng nói: “Tần tông chủ, nếu như ngươi không dừng tay, hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi Cửu U Đài!”


Ông ta vung tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK