Ôn Hiến Chi tấm tắc nói: “Sư tôn truyền cho con một bộ thương quyết được không ạ?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi một cái, không đáp lại.
Lúc này, công kích của Lý Huyền Đạo ngày càng mạnh, ngày càng nhanh.
Dạ Đế dần dần không cản nổi.
Cảnh này khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Lý Huyền Đạo.
Cường giả số một danh xứng với thực của thánh vực Thiên Kiếm lại mạnh đến mức này.
Dạ Đế, một trong bốn Đại Đế của tứ đại Ma tộc mà cũng không phải đối thủ của Lý Huyền Đạo.
“Lý Huyền Đạo!”
Dạ Đế lúc này hơi tái mặt, dưới lớp da màu xám trắng thì nhìn càng tái hơn.
“Bản tọa đã khinh thường ngươi”.
Dạ Đế tàn ác nói: “Nhưng lần sau gặp lại, bản tọa sẽ xuất ra thực lực chân chính cho ngươi xem!”
Dạ Đế hừ một tiếng, bóng dáng lóe lên, định chạy trốn.
“Ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Lý Huyền Đạo hờ hững nói: “Sư tôn ta bị thương, ngươi cũng phải ở lại chịu tội”.
“Bản tọa muốn đi, ngươi ngăn lại được sao?”
Dạ Đế yếu ớt nói.
“Hừ!”
Lý Huyền Đạo lúc này khẽ nắm chặt bàn tay.
Thủ Khuyết Kiếm lúc này lập tức hóa thành hàng vạn thanh.
“Ba hai kiếm!”
Một câu rơi xuống, trong nháy mắt, Thủ Khuyết Kiếm bộc phát ra một đường kiếm khí mạnh mẽ.
Oanh...
Phía chân trời nơi Dạ Đế biến mất truyền đến một tiếng nổ.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
“Lý Huyền Đạo, bản tọa nhớ ngươi rồi!”
Tiếng nói âm lãnh từ xa truyền đến.
Hư không có một cánh tay rơi xuống.
Lý Huyền Đạo khẽ vung tay ra, trường kiếm chém nát cánh tay đó.