Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hơn nữa, chỉ là Dương Khởi Nguyên, một thái tử thượng quốc mà thôi, sao xứng với Sương Nhi của ta?”

Lời vừa dứt, Dương Dũng và Dương Thiên Thủ biến sắc mặt.

Ý của Tần Ninh là Dương Khởi Nguyên không xứng Vân Sương Nhi?

Đùa gì vậy!

Dương Khởi Nguyên là thái tử của thượng quốc Linh Ương, lại còn là võ giả Tinh Mệnh, mà không xứng với Vân Sương Nhi?

“Các ngươi có thái độ gì đấy?”, Thương Hư lúc này nói: “Tần công tử nói cái gì thì là cái đó. Sau khi thượng quốc Linh Ương các ngươi trở về thì phát một thông báo, Vân Sương Nhi và Dương Khởi Nguyên không có hôn ước, cùng với lý do là Dương Khởi Nguyên không xứng với Vân Sương Nhi!”

Thương Hư vừa mở miệng, Dương Dũng và Dương Thiên Thủ bỗng chốc yếu xìu.

Tuy Dương Dũng là cảnh giới Địa Võ tầng 9, nhưng tầng 9 và cảnh giới Thiên Võ tầng 1 cũng là khoảng cách quá lớn đấy!

“Con người như ta không thích nhất là ép buộc người khác!”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Làm được thì đồng ý, còn không làm được thì đừng đồng ý”.

Lời này vừa nói ra, Thương Hư bỗng chốc sát khí đằng đằng.

Dương Dũng và Dương Khởi Nguyên thì trong lòng bực bội cũng không có chỗ nào mà giải tỏa.

Có thể không đồng ý sao?

Không đồng ý thì hôm nay chắc chắn là không đi được.

“Chúng ta trở về sẽ làm như vậy!”

Dương Dũng nói, chắp hai tay, sắc mặt xám xanh rời đi.

“Công tử…”

Thương Hư lúc này thấp giọng nói: “Thuộc hạ thấy hai kẻ này không cam tâm tình nguyện đâu, không bằng…”

“Nói thế nào thì đó cũng là hậu nhân của đứa trẻ Linh Uyên đó, cho chúng một cơ hội đi!”

“Sau này không gây chuyện thì không cần quan tâm, còn dám gây chuyện thì giết không tha”.

“Công tử thật là người trọng tình người cũ, quan tâm săn sóc đối với cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần”, Thương Hư lập tức nịnh bợ mà thấp giọng nói.

Liếc nhìn Thương Hư, Tần Ninh không nói gì thêm nữa.

Sau đó, mọi người tản ra. Một cảnh giới Thiên Võ trấn giữ, thì ai mà dám náo loạn chứ.

Khung cảnh xung quanh bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.

“Nguyên Phong Không!”, Tần Ninh nhìn bóng người không xa, mở miệng nói.

“Tần Ninh… công tử!”, Nguyên Phong Không nhìn Thương Hư đứng bên cạnh Tần Ninh, nét mặt ôn hòa, nhưng nghĩ tới sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ của Thương Hư vừa rồi khiến ông ta lúc này cũng cung kính hơn hẳn.

“Đây là búa Liệt Thiên, mượn dùng vật này, bây giờ trả lại cho ông!”

“Không sao!”

Nguyên Phong Không cười nói: “Búa Liệt Thiên này bên người ta cũng không phát huy ra uy lực lớn như thế, trái lại, công tử Tần Ninh lại hiểu hơn nhiều!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Sao ta lại cướp đồ của hậu nhân Nguyên Phong chứ, trả cho ông!”

“Nhân đây, ta có thể truyền cho ông khẩu quyết của Phách Lôi thể quyết tầng 5”.

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Nguyên Phong Không chợt giật mình.

Khẩu quyết của Phách Lôi thể quyết, khẩu quyết tầng 5!

Điều này quả thật là một khoản béo bở không thể bì nổi.

“Đa tạ công tử Tần Ninh!”

Nguyên Phong Không lúc này mừng rỡ không thôi, chắp tay nói: “Sau này nếu công tử Tần Ninh có gì cần giúp đỡ thì Nguyên Phong Không ta tuyệt đối không chối từ!”

“Không cần phải vậy!”

Tần Ninh cười nhạt nói: “Những kẻ kia không uy hiếp nổi ta đâu!”

Tần Ninh lại nói: “Trước đây hỏi ông mượn búa Liệt Thiên, cũng là muốn xem tính cách của ông thế nào. Bây giờ xem ra cũng không tệ, búa Liệt Thiên và Phách lôi thể quyết kết hợp với nhau thì uy lực mới là mạnh nhất. Ông phải tự mình tu luyện thật cẩn thận!”

Sau đó, ánh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK