Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau khi vào dãy núi Ách Nguyên, ta phát hiện có một loại độc thú tên là Lục Huyết Thố!”

“Lục Huyết Thố là thỏ bình thường bị biến đổi sau khi trúng độc nhưng còn sống”.

“Và độc đó phải là độc của rắn”.

“Loại độc này rất dễ đoán, không sai vào đâu được, chính là Hắc Viêm Huyết Văn Mãng!”

Tần Ninh nói một thôi một hồi.

Lãng Thư Thành và các đệ tử trong Đan Đỉnh môn đồng loạt lùi ra sau.

Độc Vạn Lý đứng giữa trời nhìn Tần Ninh ở phía dưới, thỉnh thoảng nhướng mày.

“Ngươi giỏi dùng độc, Hắc Viêm Huyết Văn Mãng thì là độc thú cấp năm nổi tiếng, toàn bộ cơ thể nó đều chứa độc”.

“Ban đầu ta chỉ nghi ngờ Vạn Độc Tông là thủ phạm hạ độc nhà họ Linh nhưng sau khi tới dãy núi Ách Nguyên, ta mới khẳng định được thủ phạm đích thị là Vạn Độc Tông”.

Tần Ninh chắp tay đứng trước Độc Vạn Lý với khuôn mặt bình tĩnh. Bình tĩnh đến đáng sợ!

Ánh mắt y trở nên lạnh tanh.

“Ta cứ tưởng Lãng Thư Thành là tên đầu sỏ chứ, bây giờ xem ra đầu sỏ không phải Lãng Thư Thành, cũng không phải nữ tử kia mà là ngươi”.

Độc Vạn Lý giễu cợt: “Độc Vạn Lý ta đây tự nhận mình là người giỏi nhất vùng đất Cửu Châu về năng lực dùng độc, không ngờ một kẻ còn trẻ như ngươi lại có thể giải thích đâu ra đấy!”

Câu này khen Tần Ninh đồng thời không phủ nhận những gì hắn vừa nói.

“Dù gì mấy thứ như độc cũng khó mà sử dụng công khai, không ít người dùng độc trị độc để cứu người, ngươi toàn dùng nó để giết người đã đành, còn giết cả... người nhà họ Linh”.

Giọng điệu của Tần Ninh bỗng nhiên lạnh ngắt.

“Đúng, rồi sao?”

Độc Vạn Lý chế giễu: “Ngươi thì biết cái gì mà nói? Chuyện này dính dáng tới rất nhiều thứ, không phải thứ mà một Tiểu Thiên Tôn nhỏ bé như ngươi được phép tiếp xúc đâu!”

“Ồ?”

Tần Ninh khẽ cười: “Để ta đoán xem, chuyện mà Tiểu Thiên Tôn ta đây không được tiếp xúc...”

“Lẽ nào là giao dịch giữa Vạn Độc Tông và nhà họ Khương?”

Hắn đưa mắt về phía Khương Hồng Lâm, nói tiếp: “Nhà họ Khương căm hận nhà họ Linh, muốn vùng lên nên hợp tác với Vạn Độc Tông, từng bước xâm chiếm nhà họ Linh trong vòng mấy vạn năm, đến khi nhà họ Khương thấy thời cơ đã đến thì phát động chiến tranh”.

“Thế là nhà họ Khương sẽ có thể thâu tóm Linh Nguyên Châu, à quên, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu cũng là tay chân của nhà họ Khương đúng không?”

“Đến lúc đó, nhà họ Khương sẽ tập hợp lực lượng các châu này và trở nên lớn mạnh trong Cửu Châu, đợi một thời gian tích lũy sức mạnh sẽ tranh giành vị trí bá chủ Cửu Nguyên Vực một lần nữa”.

Từ đầu đến cuối Tần Ninh luôn nhìn Khương Hồng Lâm chòng chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK