Quân Phụng Thiên và ba con rối Kim Tiên giết về phía bốn người Lâm Vô Nhàn, Khương Văn.
Còn người áo xanh thì lại trực tiếp đánh về phía Khương Thái Vi.
Ba vị cường giả Kim Tiên Viêm Thiên Lực, Vũ Hạng Thiên và Vũ Phàm Tài bao vây Tần Ninh.
Hai tên Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa kia vẫn chưa tính toán ra tay.
Ầm… tiếng gào thét vang vọng cả đất trời.
Tiếng rít ghê rợn ngân vang.
Vùng đất rộng lớn này bỗng chốc nổ tung.
Một cái hố sâu bị bại lộ.
Bức tường ngọc kia vẫn đứng ở đó, không hề bị hao tổn gì.
Dường như thiên địa sụp đổ cũng không liên quan gì tới nó.
Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa đi tới trước bức tường ngọc kia, lực lượng trong cơ thể dâng trào, hào quang dần hiện lên.
Dường như hai người chuẩn bị thu hút một cái gì đó.
Tần Ninh đối mặt với ba Kim Tiên, sắc mặt hắn lạnh lùng.
“Xem ra các ngươi còn có chuyện khác cần làm”.
Viêm Thiên Lực cười lạnh: “Đợi đó đi, ngươi nhất định sẽ biết”.
Ba người Viêm Thiên Lực, Vũ Hạng Thiên và Vũ Phàm Tài chưa từng sơ ý khi đối mặt với Tần Ninh.
Bọn họ hiểu rất rõ về sự cường đại của Tần Ninh.
Hắn tay cầm Long Nha Kiếm Tiên, trên thân kiếm dần bốc lên từng vầng hào quang tinh thần.
Cửu Tiên Tinh Nguyên Thuật ngay lập tức phát huy sức mạnh.
Thuật pháp này vốn nghịch thiên.
Dần dần, tinh thần hóa thành áo giáp, ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
“Chính là thứ đồ này, mạnh mẽ giống như Kim Thể vậy!”
Vũ Phàm Tài cười lạnh: “Phá vỏ rùa của hắn”.
Một tay Tần Ninh cầm kiếm, hắn bước lên, nói một cách lạnh lùng: “Ta cũng không phải là rùa đen rút đầu”.
Ầm… Mặt đất đảo lộn, chư vị Kim Tiên đánh nhau chết sống, đủ để khiến cho vùng đất này bị hủy hoại hoàn toàn.
King quang vô tận nổ toang, lan ra cả trăm dặm.
Đám người Quân Phụng Thiên rời khỏi chiến trường, làm cho thiên địa hỗn độn.
Quanh thân Tần Ninh, sắc mặt Viêm Thiên Lực, Vũ Hạng Thiên, Vũ Phàm Tài cũng lạnh lùng.
“Giết!”
Ba bóng người xông lên lần thứ hai.
Viêm khí khủng bố và sự lợi hại của cánh chim bùng nổ cuồn cuộn.
Cùng lúc đó, Khương Thái Vi chiến đấu với người áo xanh.