“Ta lại nhớ tới Thanh Vân Kiếm Đế, ta nghe nói năm xưa, người này nhờ kiếm thuật mà nổi danh, trước khi có được danh hiệu này, người đã ngộ đạo cả ngàn năm, trực tiếp trở thành Thánh Đế, kiếm thuật thông thiên, cũng là một nhân vật lỗi lạc”.
“Hai người này đều là những bậc tiền bối khiến ta phải kính ngưỡng!”
Phong Vô Tình nghe thấy hắn ta nói vậy, cũng gật đầu tán thành: “Quả thật là đúng như thế”.
Mười vạn năm, thậm chí là ba mươi vạn năm trước đây, trong Hạ Tam Thiên, xuất hiện không ít nhân vật quang minh lỗi lạc, bọn họ chính là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba người nhất định là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy được lưu danh muôn đời”.
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi tỏ vẻ đắc ý: “Đúng vậy, tất nhiên là sư tôn của ta...”
Bốp...
Ôn Hiến Chi còn chưa kịp dứt câu thì đã ăn ngay một cái tát.
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn vỗ tay áo và nói: “Một cái tát này là ta đánh thay ngươi, có vẻ như dù có tự tát vào mặt mình thì ngươi cũng không rút ra được bài học gì cả”.
Ôn Hiến Chi ôm mặt tỏ vẻ đầy uất ức, hắn ta ngồi ở phía sau lưng Tần Ninh, chịu khó đấm lưng.
Tần Ninh tiện thể nói: “Nếu nói như vậy thì lần này, Diệp Nam Hiên mất tích sợ là có liên quan tới Ma tộc”.
Nghĩ đến đó, Tần Ninh lại cảm thấy đau đầu thêm gấp trăm ngàn lần.
Cả đám đồ đệ của hắn, không có đứa nào là khiến hắn bớt lo lắng cả.
Cũng chỉ có mỗi mình Dương Thanh Vân, năm đó, Dương Thanh Vân quản lý Thanh Ninh các, may là không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tới phiên Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, thì hết đứa này tới đứa khác không biết trời cao đất dày là gì.
Làm sư tôn của bọn họ, hắn cứ nghĩ rằng sau khi lịch kiếp quay trở về sẽ được hưởng chút phước đức của bọn đồ đệ, vui vẻ làm càn làm điên một phen.
Điều quan trọng nhất chính là, Tần Ninh có thể không cần phải ra tay, cứ để cho đồ đệ của mình đi xử lý, thật là hãnh diện biết bao nhiêu?
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Kế hoạch hoàn toàn thất bại.
Hắn tuy là sư tôn nhưng lại phải hóa thân thành đấu chiến thắng phật, đi đến đâu đánh nhau tới đó để cứu đồ đệ mình!
Lần trước là cứu Ôn HIến Chi, lần này thì hay rồi.
Nhưng mà lần này, Diệp Nam Hiên mất tích, Võ Môn đã nháo nhào cả lên, không những phải cứu đồ đệ mình, hắn còn phải giúp đồ đệ thu dọn hậu quả!
“Sớm biết như thế thì năm đó ta đã không thu đồ đệ rồi...”, Tần Ninh nhẹ giọng nỉ non.
“Sư phụ... Con sai rồi...”, Ôn Hiến Chi khóc lóc kể kể.
“Cút!”