Lúc này, trong ánh mắt của ba huynh đệ giờ bọn họ đầy vẻ đắc ý.
Bọn họ không hề có một chút đau lòng nào vì cái chết của Tề Khánh.
Cùng lúc đó.
Khánh Vương quận, trong Khánh Vương phủ.
Tề Tư Tư đã thay đổi một bộ giáp mềm, cô ấy vẫn có dáng vẻ yểu điệu như trước, nhưng lại không còn giữ lại được tinh thần của ngày xưa nữa.
Lúc này, Tề Tư Tư ngồi trong sảnh lớn của Khánh Vương phủ.
Vài bóng dáng mặc đồ màu đen nhanh chóng xuất hiện.
“Quận chúa điện hạ”.
Người cầm đầu chắp tay nói: “Khánh Vương gia dẫn người đi Hồn Vương quận, thám tử hồi báo khẩn cấp, Tề Kiện và Tề Hủ đã ở Hồn Vương quận, Khánh Vương gia ông ấy… ông ấy… đã bị bọn chúng giết chết rồi!”
Người đó vừa nói xong, trong đôi mắt vẩn đục của Tề Tư Tư khôi phục một chút ánh sáng.
“Đã chết rồi sao…”
Tề Tư Tư lẩm bẩm một mình.
“Quận chúa điện hạ, bọn thuộc hạ hộ tống người rời khỏi đây!”
Người áo đen chắp tay nói: “Vương gia đã chết rồi, nhất định khiến cho Thánh Chủ chú ý, người chắc chắn sẽ điều tra việc này, nếu quận chúa chết ở nơi đây, hết thảy sẽ thành chết vô đối chứng!”
“Đối chứng?”
Tề Tư Tư cười lạnh: “Đối chứng bằng cách nào? Nói cho vị Thánh Chủ kia biết là ta là bị con của ông ta lăng nhục sao? Ông ta sẽ vì vậy mà giết con của mình sao?”
Những tên hộ vệ áo đen đều cúi đầu.
Tề Tư Tư nói tiếp: “Các ngươi thân là hộ vệ thân cận của phụ thân, các ngươi không nên chết ở nơi này, các ngươi đi đi!”
“Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, ba tên cầm thú đó sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
“Nếu như ta không chết, bọn chúng sẽ không yên lòng!”
“Hơn nữa… đệ đệ của ta vẫn còn ở đây, ta sẽ không đi đâu cả!”
Vào giờ phút này, Tề Tư Tư ngồi thẳng người, cô ấy nhìn về phía mấy người bọn họ, nói: “Các ngươi đi đi, ta sẽ ở lại nơi này, chờ chết cũng được”.
“Chết… chẳng phải là một loại giải thoát sao…”
Nghe thấy vậy, trên mặt của vài tên hộ vệ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Bọn ta nguyện cùng sống cùng chết với quận chúa điện hạ!”
Sau đó, tất cả bọn họ đều lui ra.
Tề Tư Tư ngồi trong sảnh lớn, sắc mặt u ám.
“Chết… chẳng phải là một loại giải thoát sao?”
Tề Tư Tư thì thầm: “Tứ đệ… Nếu như đệ chết, ta cũng không muốn sống nữa…”
Mà đúng lúc này, trong phòng, sắc mặt của Tần Ninh trắng bệch, quanh thân thể hắn, lực hồn phách tỏa ra đậm đặc.
Tấn Triết và Giản Bác đang canh giữ hai bên.
“Giản Bác!”
“Mời tổ sư thúc sai khiến đệ tử”.
Tần Ninh quát khẽ: “Đi mang cây trụ sắt ở trong từ đường của Khánh Vương phủ tới đây cho ta, ta có việc cần dùng tới nó”.
“Vâng!”
Giản Bác vội vàng rời đi.
Tấn Triết cũng lo lắng nói: “Tổ sư thúc, chúng ta nhúng tay vào chuyện nội bộ của thánh quốc Đại Tề, vậy chẳng phải là đắc tội với thánh quốc Đại Tề sao?”
“Người xem thử… Có cần phải mời Phệ Thiên Giảo ra tay hay không?”
Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú cấp chín, nó ra tay… thì sẽ rất mạnh đó.
“Không cần!”