Lúc này, đám người không khỏi lùi về sau mấy bước.
Giang Y Y lo lắng nói: “Hiện giờ lui về sau, chỉ sợ không ổn...”
Tần Ninh nói: “Ta không nói chúng ta phải lui lại”.
Giang Y Lâm khó hịu nói: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì, có thể nói ra một lượt được không”.
Tần Ninh im lặng.
Hắn cũng muốn lắm, nhưng không thể. Thôi động kiếm kia đã khiến hai tháng khôi phục của hắn đi tong, bây giờ hắn trông càng thảm hơn.
Tần Ninh im lặng một lúc mới nói: “Sau khi Sơn Dung Tiêu Thố sinh nở thì cực kỳ coi trọng con cái của mình, nhưng cũng cực kỳ khó chịu với những ai bước vào lãnh địa của mình”.
“Nhưng cũng không phải là không có cách nào khác, chúng ta chỉ cần thoa lên những thứ kia vào người, hoàn toàn che lấp khí tức của mình đi thì có thể đi vào lãnh địa của nó, thậm chí là hang ổ của nó cũng không sao!”
Tần Ninh nói xong, đi đến một tàng cây đại thụ, nhìn thật kỹ.
Giống như một đầm nước nhỏ có ánh sáng màu vàng nhạt.
Đầm nước rất nhỏ, khoảng ba đến năm mét, dòng nước màu vàng nhạt len lỏi giữa đám cỏ xanh nhưng không thẩm thấu vào mặt đất.
Dòng nước đó tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Tần Ninh nói tiếp: “Mọi người lấy đồ chứa đựng nước này vào, sau đó thoa lên da mình một lượt, có tác dụng trong vòng một tháng”.
Giang Y Y lập tức hỏi: “Đây... là gì?”
Tần Ninh ho khan, nghiêm mặt nói: “Đây là nước đọng lại khi địa thế vận động, là mùi vị Sơn Dung Tiêu Thố thích nhất, cho nên nó sẽ cho con cái của mình dính vào thứ nước này, chúng ta cũng dính vào để tránh thoát chúng”.
“Ồ...”
Giang Y Y nghe vậy thì mở miệng nói: “Mọi người động thủ đi”.
Tần Ninh lúc này cũng lấy bình lưu ly ra đựng những chất lỏng vàng nhạt kia.
Không bao lâu sau, mọi người đã chứa được không ít.
Ôn Hiến Chi lúc này múc được một ít nước vàng nhạt, uống vào, nhìn Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn, ngửi mùi thơm mà uống vào cũng cực ngọt!”
“Đừng!”
Tần Ninh vừa nói ra, nhưng Ôn Hiến Chi đã uống xong.
“Sư tôn, không lẽ là... có độc sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh không nói gì.
Đám người đều nhìn Tần Ninh.